Edit: Bạch Y Y
Beta: Nlthanhdieu
Hắc y nhân tuy không tự giới thiệu, nhưng Dư Duyệt hiểu rõ, từ hai tháng trước, Bạch Du Nhi tính kế làm hỏng thanh danh của thứ muội, bị Ngũ hoàng tử ghét bỏ, bị gả cho một người cuồng ngược đãi, di nương lại là người cướp đoạt nam tử, thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng tuy không chết thì cũng bị cầm tù ở trong miếu, sống không bằng chết!
Hai người hận Bạch Du Nhi, dùng mệnh của mình và tất cả tài sản cùng tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ "Vô gian đạo" trao đổi điều kiện, yêu cầu bọn họ gϊếŧ Bạch Du Nhi.
Từ trong cốt truyện biết được, "Vô gian đạo" là một tổ chức sát thủ đặc biệt, quy củ bọn họ rất kỳ lạ, muốn bọn họ gϊếŧ người chi phí có rất nhiều loại, không giới hạn trong tiền tài, trả giá bằng đồ vật càng trân quý, bọn họ sẽ phái ra sát thủ có cấp bậc càng cao.
"Có phải hay không là hai kẻ tiện nhân kia? Đó là các nàng đáng chết, là các nàng sai, các nàng lại dám phái người tới gϊếŧ ta, các ngươi thu các nàng bao nhiêu tiền, ta đều cho ngươi, các ngươi không thể gϊếŧ ta, phụ thân ta là An Quốc Công, các ngươi gϊếŧ ta, phụ thân ta nhất định sẽ gϊếŧ tất cả các ngươi." Bạch Du Nhi kêu to.
"A, An Quốc Công?" Hắc y nhân khinh thường: "Nếu mà Trường Ninh quận chúa uy hϊếp bọn ta, như vậy bọn ta còn có vài phần kiêng kị, An Quốc Công là cái thá gì?"
Dư Duyệt: "..."
Nàng có nên cảm thấy vinh hạnh?
"Các ngươi.." Bạch Du Nhi tức giận đến lảo đảo, đồng thời dã tâm trong lòng lúc này bành trướng tới đỉnh điểm, nhất định phải đứng ở chỗ cao, để những người từng khi dễ nàng, khinh thường nàng đều chết không được tử tế!
"Đủ rồi, không cần cùng các nàng nhiều lời, gϊếŧ!"
"..."
Dư Duyệt màng tai đau xót, độc dược trên tay thiếu chút nữa rải về hướng Bạch Du Nhi, kẻ ngu xuẩn này.
Nhưng mà, hắc y nhân trước đó đã trúng độc dược của Dư Duyệt, là do bọn họ không phòng bị, hiện tại đã biết cách làm của nàng, những độc dược đó trực tiếp bị bọn họ dùng nội lực chấn tan.
Dư Duyệt: "..."
Đáng ghét, có nội lực ghê gớm lắm đúng không?
Nhưng mà thật sự là ghê gớm, Dư Duyệt kéo Bạch Du Nhi hướng sang bên cạnh, cũng may nàng đánh cược chính xác, có nữ chủ ở bên cạnh, tuy rằng không hợp lý, lại thật sự tránh đi sát chiêu.
Bất quá cũng không phải là không sao, Dư Duyệt cánh tay bị rạch một đường, máu tươi chảy ròng, trên tay trên chân, không biết có bao nhiêu vết trầy da, nếu như giống các quý nữ, chỉ sợ hiện tại đau đến không còn sức lực.
Dư Duyệt cái gì đau, cái gì khổ mà chưa ăn qua, vết thương như vậy so với việc bị hủy hoại linh hồn, quả thực không tính là cái gì, cho nên tuy rằng mất máu làm cho sắc mặt nàng trắng bệch như quỷ, chân cẳng nhũn ra, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh.
Mượn ánh sáng của nữ chủ Bạch Du Nhi trái tránh phải tránh, tuy rằng miệng vết thương càng ngày càng nhiều, nhưng ít ra còn sống, tay đẩy ra ống tay áo được nàng khâu vá một cái túi đặc biệt, một viên tục mệnh hoàn nắm chặt ở trên tay, bởi vì nàng biết rất mau tới thời điểm nàng vốn nên chết. Nhìn dưới chân núi không có bất kỳ kẻ nào xuất hiện, nhấp nhấp miệng, xem ra tử kiếp này nhất định phải do chính nàng tự vượt qua.
"Thật có thể tránh được hết sao!"
Mấy hắc y nhân cũng cảm giác có chút gặp quỷ, hai quý nữ yểu điệu này lại có thể tránh được hết các đại chiêu, vận khí tốt quá rồi!
"Bất quá, cũng nên dừng ở đây thôi."
Hắc y nhân ánh mắt xẹt qua tia sát khí lạnh băng, dao nhỏ mang theo sát khí lạnh thấu xương hướng về các nàng.
"A! Không muốn!"
Bạch Du Nhi sợ tới mức mắt trừng lớn, đầu óc còn chưa phản ứng lại, tay đã đem Dư Duyệt đẩy về hướng dao nhỏ.
Thân thể mất kiểm soát đâm vào dao nhỏ, Dư Duyệt đồng tử co rụt lại, thì ra là thế, kiếp trước Trường Ninh không phải Dư Duyệt, tuy rằng trưởng thành sớm, nhưng cũng giống quý nữ, nàng lại không có chuẩn bị, cho nên khi gặp ám sát, bị thương không ít, đầu óc căn bản không rõ ràng lắm, chỉ biết là bị người đấy đi chắn cho Bạch Du Nhi một dao nhỏ, lại không biết là ai, mà kịch bản lại tận tình tô điểm tốt đẹp cho Bạch Du Nhi, Dư Duyệt có suy đoán, nhưng cũng không xác định, hiện tại mới thật sự hiểu rõ nguyên lai kẻ đem Trường Ninh đẩy về hướng đao lại là Bạch Du Nhi.
Bạch Du Nhi mắt cũng trừng lớn, nhìn Dư Duyệt bị đao đâm trúng, trong lòng không có áy náy, mà là vui sướиɠ vô cùng, Dư Duyệt đã chết, Tam hoàng tử sau này cũng chỉ có một mình nàng ta thôi, sau này nàng chính là Đại Sở đệ nhất quý nữ, không còn người ép nàng nữa!
Dư Duyệt trên tay cầm một cây ngân châm hung hăng cắm vào huyệt trên chân trái, thân mình mềm nhũn, hiểm hiểm tránh đi sát chiêu, nhưng mà người đuổi gϊếŧ, các nàng chạy trốn tới huyền nhai biên, Dư Duyệt tuy rằng tránh đi sát chiêu, nhưng mà chân trái hoàn toàn tê dại không còn lực, chân phải không có cách nào chống đỡ thân thể, dưới chân vừa trơn trượt, thẳng tắp ngã xuống dưới vực sâu.
Dư Duyệt trong lòng một mảnh tuyệt vọng, chẳng lẽ thật sự không trốn được tử kiếp của Trường Ninh sao? Nàng vẫn là quá khinh cuồng, cho rằng hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng vẫn xem nhẹ lực lượng của Thiên Đạo.
"Đồng.."
Một mùi hương mai quen thuộc vây chung quanh chóp mũi, ấm áp ôm ấp thay thế gió lạnh đến thấu xương.