Edit: Bạch Y Y
Beta: Nlthanhdieu
"Tịch nhật hồng hà, cảnh thu côi diễm, tẫn sương lạnh sắc lưu đan. Dục phiêu hồn lạc, mộng đoạn nại hà gian. Chất phác cao khiết thùy hiểu, vô hận oán, khô diệp độc liên."
Bạch Du Nhi tiếp được một mảnh lá phong, tựa hồ có chút thương cảm mà ngâm thơ.
Dư Duyệt khóe miệng giật giật, Bạch Du Nhi đây là dùng lá phong ngụ ý vận mệnh chính mình bi thảm sao? Ngửa đầu, nàng đọc một lượt kịch bản, vận mệnh Bạch Du Nhi trước nay cùng hai chữ bi thảm cũng không khác mấy, xét đến cùng, đều là chính nàng làm.
Nhưng mà..
"Thơ hay!"
"Chính là một chút bi thương."
"Không thể tin được tiểu cô nương tuổi tác như này lại có thể ngâm ra những câu như vậy, thật là tài hoa hơn người."
Như Thấm khóe miệng khóe mắt giật giật không ngừng, này hình như là tác phẩm ở thế giới nàng kiếp trước? Bạch Du Nhi không phải trọng sinh sao? Như thế nào còn có cả xuyên không!
Cuối cùng, Như Thấm đưa ra kết luận, trứng thối, nữ chủ quả nhiên là con gái của Thiên Đạo, Thiên Đạo còn giúp nàng đạo văn, không công bằng!
Cuối cùng Dư Duyệt cùng Như Thấm chỉ có thể liếc nhau, yên lặng đè nén lời nói.
Bạch Du Nhi thấy chính mình trở thành tiêu điểm của mọi người, ánh mắt liếc qua Dư Duyệt, trong lòng đắc ý tới cực điểm, trên mặt tuy mang theo một tia ngượng ngùng, lại như cũ tự nhiên hào phóng, làm người khác tăng hảo cảm lên gấp đôi.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Bạch Du Nhi tựa hồ như nhìn thấy quỷ, sắc mặt một khắc trắng xóa, trong mắt tràn đầy chán ghét, kinh giận, sợ hãi, khuôn mặt không khống chế được dữ tợn.
"Du Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?" Dư Duyệt mắt lướt qua thấy cách đó không xa là một nam tử mặc áo gấm màu xanh, mặt đầy lo lắng đỡ lấy tay Bạch Du Nhi.
"Ngươi tránh ra" Bạch Du Nhi hất tay Dư Duyệt ra, chịu kí©h thí©ɧ ánh mắt nàng cuối cùng không che dấu không được địch ý cùng ghen ghét đối với Dư Duyệt, lùi lại vài bước, xoay người chạy về phía sau núi.
"Du Nhi!"
"Tiểu thư!"
"Duyệt Nhi, ngươi không sao chứ?" Như Thấm đỡ lấy Dư Duyệt bị Bạch Du Nhi đẩy ra, trong mắt hàn ý lạnh lẽo, nàng quả nhiên đúng, Bạch Du Nhi đối với Dư Duyệt có ác ý, hừ, quả nhiên lòng lang dạ thú!
"Ta không sao, các ngươi chạy nhanh đi tìm tiểu thư nhà các ngươi đi, mặt trời sắp xuống núi, phía sau núi quá nguy hiểm." Dư Duyệt mắng hai nha hoàn bên người Bạch Du Nhi.
"Vâng vâng." Hai nha hoàn kia cũng là bị hành động đột ngột của tiểu thư nhà mình làm cho ngây ngốc, phản ứng lại sau đó vội vàng đuổi theo, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, mạng của các nàng sẽ không còn nữa.
"Chúng ta cũng qua tìm xem."
Như Thấm cầm tay Dư Duyệt, nhìn nàng một cái thật sâu.
Dư Duyệt than nhẹ một tiếng, cuối cùng không ngăn cản: "Đi thôi."
Mọi người ở phía đối diện bị một màn vừa rồi làm cho đầu óc mơ hồ, hiện tại lại nhìn thấy hai cô nương còn lại cũng đuổi theo.
"Hử? Kia hình như là Trường Ninh quận chúa cùng Như Thấm quận chúa?"
Ba người phía trước bị người nhận ra, bởi vì thân phận tôn quý, luôn bị người vây quanh thỉnh an vấn an các loại, quấy rầy chơi đùa hăng hái, sau cuối cùng thoát khỏi những người đó, liền mang khăn che mặt, đỡ phải cả ngày đều bị người vây quanh.
Có một quý nữ phía trước có gặp qua ba người các nàng, nhận ra cách ăn mặc của các nàng.
"Cái gì? Trường Ninh quận chúa?"
"Phải, trước đây ta có gặp qua các nàng."
"A, vậy các nàng lúc này chạy đến sau núi có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm?"
"Bọn họ đều nói Bạch Du Nhi kia là một kẻ gây họa, trở nên tốt hơn cái gì, ta thấy là giang sơn khó đổi bản tính khó dời, đây còn không phải là gây rắc rối cho Trường Ninh quận chúa một lần nữa."
"Các ngươi nói cái gì mà gây chuyện? Trường Ninh quận chúa xảy ra chuyện gì?"
Đang lúc mấy quý nữ ở kia ríu rít nói, một giọng nói trầm khàn uy nghiêm vang lên bên tai họ.
Thân thể các nàng cứng đờ, xoay người, nhìn thấy một nam tử thân hình cao lớn, có khuôn mặt khủng bố đang đẩy xe lăn cho một nam tử thanh nhã, bước chân lùi lại một bước, sợ hãi quỳ xuống: "Tham kiến Lục hoàng tử, Thần Võ Hầu."
Mạc Ly Dạ ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: "Không cần đa lễ, bổn cung mới vừa nghe các ngươi đang nói về Trường Ninh quận chúa, nàng xảy ra chuyện gì sao?"
Mấy người quý nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không dám dấu diếm, đem sự tình vừa nãy nói ra.
Mạc Ly Dạ ôn hòa liếc nhìn Bắc Chiến, giữa mày nhăn lại.
"Phương Trần, ngươi chạy nhanh đi tìm sư trụ trì, kêu ông ta dẫn người đi ra phía sau núi tìm người, Thần Võ Hầu ngươi chạy nhanh đi trước đến sau núi nhìn xem."
"Vâng."
"Điện hạ, còn ngươi.."
Dịch Bắc Chiến cũng rất gấp, sắc trời như vậy, Như Thấm còn chạy về phía sau núi, nếu mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nhưng mà để Lục hoàng tử gầy yếu lại đây, cũng không yên tâm được.
"Không sao, người ở đây nhiều như thế, lại còn có có ám vệ nữa."
Chung quy là sự lo lắng đối với Như Thấm chiếm thượng phong hơn, Dịch Bắc Chiến gọi một công tử trong kinh kêu hắn chăm sóc Lục hoàng tử, liền vận khởi khinh công, hướng về phía sau núi.
* * *
Dư Duyệt nhìn mấy chục hắc y nhân bao quanh họ, hít sâu một hơi, tuyệt sát như vậy, trách không được kiếp trước Trường Ninh sẽ mất mạng, Bạch Du Nhi nữ chủ này, thật là đến chỗ nào cũng có kẻ địch!
"Trường Ninh quận chúa, mục tiêu của chúng ta chỉ là Bạch Du Nhi, ngươi hiện tại rời khỏi đây, chúng ta sẽ không làm khó." Thủ lĩnh hắc y nhân cũng không phải ngu xuẩn, Trường Ninh thân phận quá cao, đυ.ng vào nàng cái giá phải trả quá lớn, bọn họ vẫn là hy vọng sống chết trước mắt, vị quận chúa này có thể cũng sợ chết giống người bình thường, không phá hỏng chuyện tốt của bọn họ là được rồi.