Chương 13: Đích nữ trùng sinh (12)

Edit: Diệp Thanh Thu

Beta: LoBe

* * *

Dư Duyệt cảm nhận được các nàng sợ hãi cùng bất an, ở Đại Sở, nhắc tới số mệnh đều thập phần tôn sùng và tín nhiệm, một khi đề cập tính mạng, ai cũng không thể nào bình tĩnh nổi.

Dư Duyệt mở mắt ra, lời nói chậm rãi nhẹ nhàng lại lạnh lẽo đến thấu xương:

"Cho nên nếu ta không đấu thắng nổi nàng ta, thì mẫu thân ta, a di và các ngươi đều không thể sống thọ."

Yến Ngữ hít sâu một hơi, chợt đứng dậy, cùng Yến Họa quỳ một gối trước mặt Dư Duyệt, kiên định không thay lòng, đồng lòng nói:

"Quận chúa sẽ không thua!"

Lúc này các nàng không phải là tỳ nữ Trường Ninh quận chúa, mà là Yến thủ vệ do Trường Ninh quận chúa đào tạo!

Khóe miệng Dư Duyệt nhẹ nhàng cong lên, cực kỳ tiêu sái, tựa tuyết đầu mùa, mỹ mạo vô song, ngạo cốt thiên thành, sợ gì mưa gió?

"Bổn quận chúa sẽ không thua!"

"Yến vệ thề sống thề chết nghe theo quận chúa phân phó."

Dư Duyệt nhẹ nhàng cười, vươn tay. Yến Ngữ cùng Yến Họa cũng kiên định cười, nắm chặt tay Dư Duyệt. Bất quá, Yến Ngữ nói:

"Quận chúa, chúng ta có nên nói cho công chúa và Hoàng Quý Phi biết hay không?"

Dư Duyệt lắc đầu, "Không, mẫu thân cùng a di như từ mẫu, nếu các nàng biết được, tất sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ Bạch Du Nhi, hậu cung tiền triều có quá nhiều tai mắt nhìn chằm chằm các nàng, một khi bị người bắt lấy nhược điểm, sẽ thua hết cả bàn cờ!"

"Yến Ngữ, Bạch Du Nhi bên kia có mẫu thân nhìn chằm chằm, Mạc Ly Cẩn cũng sẽ nhúng tay, Yến vệ không cần xuất hiện bên người nàng, từ hôm nay trở đi, Yến vệ lui về chỗ tối."

"Tam hoàng tử?"

"Nhớ kỹ, Mạc Ly Cẩn, cũng là kẻ định của chúng ta."

Yến Ngữ cùng Yến Họa kinh ngạc chớp mắt một cái, lại cung kính gật đầu, vô luận như thế nào lời nói của Dư Duyệt đều là mệnh lệnh tuyệt đối với Yến vệ các nàng.

"Được, các ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta muốn tiến cung bái kiến Hoàng tổ mẫu cùng a di."

"Vâng."

"Ân." Dư Duyệt xử lý xong sự tình, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ. Yến Ngữ cùng Yến Họa thấy vậy, liếc nhau, sửa lại chăn cho Dư Duyệt, buông màn, thổi tắt đèn, chỉ còn lại một viên dạ minh châu ở đỉnh điện. Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn

Dư Duyệt từ nhỏ không thích bóng tối, cho dù là đi ngủ, cũng phải lưu lại một chiếc đèn, làm phòng ngủ còn le lói chút ánh sáng, cái này trở thành thói quen của nàng. Hoàng Quý Phi lo lắng mắt nàng sẽ bị ánh đèn làm tổn thương, cũng lo lắng ảnh hưởng tới giấc ngủ của Dư Duyệt, liền tự mình đi cầu Hoàng đế ban viên dạ minh châu Nam Hải Nam Quốc tiến cống, đặt bên trong phòng ngủ.

Hai người không tiếng động rời khỏi phòng ngủ, an bài sự tình chỗ Lâm Lang Các, tránh công chúa phát hiện thân thể quận chúa không khoẻ. Cũng may Dư Duyệt luôn thích ở trong phòng đọc sách nghiên cứu y thuật, mọi người đối với việc nàng ở trong phòng cả buổi chiều không ra khỏi cửa cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

"Yến Họa, bên kia đã phái người an trí chưa?"

Yến Họa gật gật đầu, thanh âm lạnh nhạt mang theo một tia bội phục:

"Quận chúa liệu sự như thần, người kia rời khỏi Thanh Phong Các, quả nhiên có người muốn diệt trừ hắn, ta nghe quận chúa phân phó, ở thời khắc nguy hiểm, âm thầm ra tay giúp hắn tránh đi vết thương trí mạng, cũng may những người đó phóng hỏa sau đó liền rời đi."

Yến Ngữ vừa nghe vừa thả than ngân ti vào lò hoa mai, nhìn tia lửa, khóe miệng gợi lên một nụ cười ý vị sâu xa:

"Lửa thật là một thứ tốt a, vừa có thể sửa ấm chiếu sáng, vừa có thể đốt sạch mọi thứ, kể cả thiện và ác."

Ánh mắt Yến Họa ám trầm, im miệng không nói hồi lâu:

"Chỉ là một tài tử đến từ vùng khỉ ho cò gáy, vì sao lại.."

"Nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Quận chúa nói cái gì, chúng ta liền làm cái đó là đủ rồi."

"Cũng đúng."

* * *

"Trường Ninh bái kiến Hoàng tổ mẫu."

Dư Duyệt hành lễ với người ngồi trên ghế phượng, Thái Hậu mặc cung trang tơ tằm màu xanh lá đậm thêu chín con chim loan, đồ trang sức phượng hoàng bằng vàng ròng, gương mặt hiền từ.

"Mau đứng lên." Thái hậu nhìn thấy Dư Duyệt, hiển nhiên vô cùng cao hứng, giơ bàn tay mang theo móng vàng ròng ra: "Trường Ninh, tới bên ai gia."

Dư Duyệt đứng dậy, đi đến bên người Thái hậu, cầm tay nàng, ngọt ngào cười, "Hoàng tổ mẫu."

"Tiểu tâm can của ai gia, tại sao mới có mấy ngày mà đã gầy như này? Người hầu trong phủ công chúa hầu hạ chủ tử như thế nào thế này?"

Dư Duyệt khẽ cười một tiếng, vừa định nói gì, người đang ngồi bên cạnh Thái hậu - Hoàng hậu mặc phượng bào bỏ ly trà xuống, tựa như không thèm để ý nói:

"Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, hao gầy cũng là bình thường, bồi bổ thêm một chút là tốt rồi!"

Thái hậu: "..."

Chúng phi tần: "..."

Muốn chúng ta tiếp lời như thế nào? Thât xấu hổ!

Dư Duyệt: "..."

Hoàng hậu nương nương trong hậu cung đúng là một dòng nước trong, nói thẳng, trực tiếp lại dễ hiểu!

Không khí Từ Ninh Cung an tĩnh quỷ dị, mọi người đều cúi đầu không dám nhìn biểu tình Thái hậu, dư quang lại thấy Hoàng hậu bình tĩnh uống trà.

Hoàng Quý Phi nhan sắc mỹ diễm run rẩy một chút, thoáng nhìn khóe miệng Thái hậu có chút cứng đờ, nhịn xuống động tác đỡ trán, trong lòng rối bời, trên mặt một mảng ý cười gãi đúng chỗ ngứa:

"Trường Ninh mấy ngày không ở trong cung, mẫu hậu vô cùng nhớ thương, ngày nà cũng nhắc mãi, hiện tại ngươi đã đến rồi, chúng ta cũng không cần phải nghe những lời đó mà trong lòng ghen tỵ."Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn

Thái hậu giận Hoàng Quý Phi liếc mắt một cái, "Ngươi a, chẳng lẽ ai gia không quan tâm ngươi?"

Hoàng Quý Phi cười duyên một tiếng, "Được mẫu hậu quan tâm đương nhiên nào có biết thế nào là đủ đâu."

Thái hậu bị lời nói của Hoàng quý phi chọc cười, kéo Dư Duyệt nói Hoàng Quý Phi đã từng này tuổi, không còn biết xấu hổ như tiểu nữ hài nữa rồi.

Dư Duyệt cũng cười theo, thỉnh thoảng đáp lại Thái hậu vài câu, chúng phi tần cũng là người thông minh, mắt thấy tâm tình Thái hậu không tồi, tự nhiên một câu lại một câu chuyên chọn chủ đề Thái hậu thích nói, không khí bị một câu ngay thẳng của Hoàng hậu làm trầm xuống giờ cũng sinh động lên, trong nhất thời Từ Ninh Cung là một mảnh cười oanh oanh yến yến.

Sáng sớm thỉnh an xong, Hoàng hậu, không, phải nói Hoàng Quý Phi đem theo chúng phi tần rời khỏi Từ Ninh Cung, Hoàng Quý Phi đi phía trước, cười ôn hòa với Dư Duyệt. Thấy Hoàng Quý Phi mỉm cười gật đầu, Dư Duyệt mới cung kính rời khỏi cung