Edit: Thuần An
Sau khi Bạch Cẩn Mộ sửa sang lại quần áo, trực tiếp đem Vô Dược bế lên bồn rửa mặt, sau đó giúp cô rửa sạch.
Vô Dược ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực anh, mặc anh hỗ trợ, đôi mắt lúc đóng lúc mở rất nhiều lần, sau đó mới nói: "Em mệt quá."
Sau khi Bạch Cẩn Mộ lau khô tay cô, đem cô ôm lên giường, hôn hôn trán cô rồi ôn nhu nói: "Vậy ngủ đi."
Chờ khi Bạch Cẩn Mộ tắm xong thì phát hiện cô đã ngủ rồi. Anh nằm xuống ôm lấy cô, con mắt huyết sắc mở to không chớp mắt. Âm thanh khàn khàn mềm nhẹ: "Tịch Tịch..."
Trong bóng tối đồng tử huyết sắc của Bạch Cẩn Mộ tràn đầy ôn nhu cùng mê luyến. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng sờ qua mặt cô, âm thanh rất nhẹ cũng rất triền miên: "Tịch Tịch... Tịch Tịch... Anh nên làm gì bây giờ mới tốt đây? Hình như anh càng ngày càng không khống chế được tâm mình."
Anh nghiêng đầu dựa sát vào lòng ngực của cô, tai lắng nghe tiếng tim đập: "Tịch Tịch... Tịch Tịch... Em là kẻ lừa đảo, nếu đã đem tâm anh lừa đi rồi thì phải chịu trách nghiệm với anh nha! Bằng không anh sẽ tức giận."
——
Ngày đầu tiên Vô Dược đến viện nghiên cứu của căn cứ, liền gặp được nam nhân mặc áo blouse trắng hôm qua.
Vô Dược tìm hiểu được, tên của hắn là Lãnh Minh Hoa. Là học đệ của Nhạc Sanh, là một người mười phần ngưỡng mộ Nhạc Sanh. Hiện tại cũng là nhân vật trung tâm của căn cứ ánh sáng mặt trời, người khác đều gọi hắn là Lãnh tiến sĩ.
Lãnh Minh Hoa nhìn thấy Vô Dược đã đến, mười phần cao hứng. Lập tức dừng mọi việc trong tay, đưa cô và Bạch Cẩn Mộ cùng nhau tới phòng khách.
Nhìn thấy Bạch Cẩn Mộ bên cạnh Vô Dược một tấc cũng không rời, liền nhìn thẳng vào anh. Thấy gương mặt tinh xảo sinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ, hắn giống như xem đến ngây người.
Người nam nhân này vậy mà lớn lên đẹp như thế, khí chất trên người cũng không giống người bình thường. Nếu không phải Phong Tịch (Vô Dược) cũng đẹp mắt như vậy, mà anh cũng cố tình giảm cảm giác tồn tại của mình. Không thì anh nhất định khiến người khác chú ý.
"Đây là?" Lãnh Minh Hoa biết quan hệ bọn họ không bình thường, nhưng vẫn không xác định hỏi.
Vô Dược cũng không tính toán giấu giếm: "Đây là người yêu của tôi Bạch Cẩn Mộ."
Tuy rằng đã đoán trước được đáp án, nhưng Vô Dược trực tiếp nói ra như vậy vẫn khiến Lãnh Minh Hoa kinh ngạc một phen. Hắn vươn tay về phía Bạch Cẩn Mộ: "Xin chào, tôi là Lãnh Minh Hoa."
"Ân!" Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt ứng thanh, không có nắm lại tay hắn.
Vô Dược đương nhiên biết tính cách tiểu nam nhân nhà cô, nói với Lãnh Minh Hoa: "Xin lỗi, ngoại trừ tôi anh ấy không quá thích tiếp xúc với người khác."
Lãnh Minh Hoa gật gật đầu thu hồi tay, cũng không để ý Bạch Cẩn Mộ lạnh nhạt. Sau đó cùng Vô Dược nói chuyện với nhau.
Bất tri bất giác liền nói tới việc của Nhạc Sanh, thời điểm nhắc tới bà, mặt Lãnh Minh Hoa tràn đầy khâm phục: "Nhạc học tỷ là một người vĩ đại, có thể nói L thị là do học tỷ giữ được."
Sau khi Vô Dược nghe được, kinh ngạc một chút, rồi hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
Lãnh Minh Hia nhìn cô, giống như có chút khϊếp sợ: "Cậu không biết sao? Cậu vậy mà lại không biết!"
Mặt Vô Dược tràn đầy nghi hoặc, cô cảm thấy chuyện này cùng nhiệm vụ che giấu có quan hệ, cho nên tư liệu về việc này sẽ bị che chắn bớt.
"Được rồi." Lãnh Minh Hoa thở dài, sau đó bắt đầu giải thích: "Chuyện là thế này, cậu cũng biết mẹ cậu là một nhà khoa học vĩ đại. Hai năm trước mẹ cậu nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc.
Lúc ấy học tỷ nói đó là nước thuốc bảo mệnh, tương lai không lâu sẽ giữ mạng cho mọi người ở L thị. Sau đó xin phép đưa nó vào trong nước thường dùng để uống.
Không nghĩ tới hai năm sau mạt thế liền xuất hiện, L thị giống như lời học tỷ nói không có tang thi biến dị. Hơn nữa rất nhiều người đều kích phát dị năng."
28/11/2020