Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Cầu Anh Đừng Hắc Hoá

Chương 64: [TG3] Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thuần An

Vô Dược hơi kinh ngạc: "Vẫn luôn là có ý gì?"

Bạch Cẩn Mộ giải thích nói: "Chính là anh vẫn luôn có ý thức của mình, thời điểm từ khi xuất hiện đã bắt đầu có ý thức của chính mình."

Vô Dược càng ngốc, vẻ mặt mộng bức. Có một cảm giác kịch bản không đúng.

Nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, Bạch Cẩn Mộ cọ cọ mặt cô, tiếp tục nói cho cô: "Em hẳn là không biết, kỳ thật ngàn năm về trước nhân loại và tang thi cùng chung sống trên thế giới.

Nhưng khi đó bọn anh không gọi là tang thi, bọn anh tự xưng là tân nhân loại. Có chỉ số thông minh siêu cao, vũ lực siêu cường.

Sau đó nhân lúc anh ngủ say, nhân loại bắt đầu xuất hiện một loại năng lực chuyên đối phó với tân nhân loại, các em gọi là dị năng."

"Từ từ, chờ em một chút..." Vô Dược cảm thấy tế bào não của cô có chút không đủ dùng, có lẽ là bị Phong Tịch làm ảnh hưởng.

Bạch Cẩn Mộ cũng ngoan ngoãn nghe lời không có mở miệng. Cuối cùng Vô Dược coi như đã hiểu: "Ý của anh là, ngàn năm trước tang thi đã tồn tại. Sau đó bị nhân loại tiêu diệt, khi đó tang thi gọi là tân nhân loại, mà anh đã sống được một ngàn năm?"

Nghe xong lời cô nói, Bạch Cẩn Mộ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Vô Dược nhớ tới thế giới này mới có một ngàn năm lịch sử, lại hỏi: "Như vậy, nhân loại xuất hiện trước hay là bọn anh xuất hiện trước?"

Bạch Cẩn Mộ mở miệng: "Nói đúng ra là anh xuất hiện trước, sau đó ở thời điểm nhân loại xuất hiện, anh đồng hoá một nửa nhân loại thành tân nhân loại."

Vô Dược dường như bắt được trọng điểm gì đó, sau đó hỏi: "Đồng hoá là có ý gì? Ai bảo anh đồng hoá? Vậy thì anh..."

Bạch Cẩn Mộ mở miệng: "Anh là hoàng đế của bọn họ, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của anh. Thật ra tân nhân loại và tang thi hiện tại của bọn em không giống nhau, bọn anh không cần ăn thịt người hoặc là tinh hạch để tiến hoá, nhanh nhất là trực tiếp đồng hoá. Sẽ không hề xuất hiện tư tưởng hay tình huống ăn thịt người này."

Vô Dược đã hiểu, ngàn năm trước nhân loại và tang thi cùng tồn tại. Nhưng nhân loại kiêng kị tang thi, cho nên xuất hiện dị năng sau đó đuổi cùng gϊếŧ tận tang thi. Vì không muốn mặt đen này bại lộ cho nên trong lịch sử không ghi lại việc liên quan tới tang thi.

Cũng không phải nói sở dĩ nhân loại là người xấu, chỉ là thời điểm đối mặt với sợ hãi, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì tang thi quá cường, bản năng sợ hãi trong lòng nhân loại chiếm chủ đạo. Cuối cùng hạt giống sợ hãi mọc rễ rồi nảy mầm, sinh trưởng thành cây đại thụ che trời mưa gió không thể dao động. Vì an tâm chỉ có thể tiêu diệt nguyên nhân của sự sợ hãi.

Bên trong cốt truyện cô tiếp thu cũng không nói virus tang thi làm thế nào bùng nổ. Cho nên nguyên nhân tang thi bùng nổ là bởi vì Mộ Mộ sao? Nếu đồng hoá là để kéo dài đời sau, vậy thì nhân loại đời sau đã gϊếŧ Mộ Mộ, cho nên Mộ Mộ tỉnh lại là để báo thù?

Chỉ là nếu bởi vì Mộ Mộ, vì sao cốt truyện lại không nhắc đến anh dù chỉ một chút?

Vô Dược tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Mộ Mộ, anh tỉnh lại từ lúc nào, virus bùng nổ có quan hệ với anh không?"

Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, nhìn Vô Dược chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Anh là do em đánh thức nha. Thời điểm anh tỉnh lại đã có tang thi. Không phải anh làm."

Vô Dược nga một tiếng, lại lâm vào trầm tư. Nhưng cô không biết nhất cử nhất động này của cô, lại khiến người yêu tang thi nào đó suy nghĩ nhiều.

Nội tâm người yêu tang thi nghĩ loạn: Phản ứng của cô là sao? Cô không tín nhiệm anh sao? Vì sao?

Bạch Cẩn Mộ càng nghĩ, con mắt đen ngọc dường như càng có hướng phát triển thành huyết sắc. Tâm trí giờ này khắc này chỉ có một ý tưởng, đó chính là - Cô không tin anh! Cô không tin anh.

Vô Dược sau khi lấy lại tinh thần thấy huyết mắt của anh liền hoảng sợ. Thời điểm anh tức giận mới có thể biến đỏ đi? Vì sao anh lại tức giận? Mặc kệ là vì cái gì cứ dỗ trước đã.

Tay cô xoa đôi mắt anh: "Đôi mắt của Mộ Mộ thật là đẹp, mặc kệ là màu đỏ hay màu đen đều rất đẹp."

24/11/2020
« Chương TrướcChương Tiếp »