Edit: Thuần An
Chờ thời điểm Vô Dược tắm rửa xong dị năng giả hệ thuỷ đã rời khỏi.
Bạch Cẩn Mộ nhu thuận nằm trên giường, một bàn tay chống đầu, con mắt xinh đẹp nháy nháy nhìn cô.
Vô Dược đi đến trước mặt anh, một tay lấy ôm anh vào trong người. Đầu gối gấp lại chen vào giữa hai chân anh, một tay chống thân thể, một tay bắt lấy cằm anh.
Bạch Cẩn Mộ ngây ngốc, hai mắt mê ly tinh xảo trên mặt chứa đầy khó hiểu, tựa hồ không hiểu cô vì sao đột nhiên lại như vậy.
Nhìn bộ dạng anh giờ này khắc này, tâm lý của lão a di Vô Dược lại kích phát, cô thầm nghĩ hiện tại muốn hung hăng khi dễ anh.
Cho nên trực tiếp đổ trên người anh, hung hăng hôn anh một trận.
Khi môi đỏ mọng của cô in xuống nơi lạnh như băng của anh, anh hoảng hốt một chút, sau đó mặc cô muốn làm gì thì làm.
Hồi lâu cô mới buông anh ra, con mắt màu trà của cô đối diện với con mắt đen nâu của anh. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn của anh, vốn âm thanh trung tính, lúc này lại khàn khàn mị hoặc: "Mộ Mộ, anh thật là xinh đẹp."
Bạch Cẩn Mộ liếʍ liếʍ môi, tựa hồ còn cảm thấy không hài lòng, vì thế vòng tay lên cổ cô, chủ động dâng lên môi đỏ mọng.
Sau này, Vô Dược vô cùng hối hận mình lại đem Bạch Cẩn Mộ ngốc manh đáng yêu dạy hỏng rồi. Hơn nữa lại là cái loại không thể nào sửa lại.
Hiện tại Bạch Cẩn Mộ không ngừng hôn cô, hôn một cái đã qua nhiều giờ, Vô Dược rốt cục cũng ngăn cản anh, ôm thắt lưng anh đầu chôn trên vai anh: "Ngoan, đừng hôn, ngủ đi!"
Bị cự tuyệt đáy mắt Bạch Cẩn Mộ liền tràn ngập vẻ lo lắng. Thời điểm Vô Dược chủ động ôm anh lại sáng sủa lên.
Hai má anh cọ cọ tóc cô, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Được!"
...
Bầu trời đêm mạt thế hắc ám vô cùng, một ngôi sao cũng không thấy. Ánh trăng cũng bị nhiễm huyết sắc, đã sớm mất đi ánh sáng của trăng tròn.
Tang thi cấp đặc biệt ban ngày đi theo Vô Dược, giờ này khắc này đang quỳ trên mặt đất. Bên người hắn những tang thi cấp đặc biệt khác cũng dùng tư thế quỳ trên mặt đất như thế.
Âm thanh Bạch Cẩn Mộ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, so với âm thanh êm tai dễ nghe bình thường bên người Vô Dược giờ lại lạnh đến mức khiến người khác run sợ: "Không tìm được? Ân?"
Áp lực cường đại cơ hồ muốn đem hai tang thi hệ tinh thần cấp đặc biệt ép tới tinh thần muốn hỏng: "Cầu... Cầu bệ hạ cho chúng thần một chút thời gian."
Trong tay Bạch Cẩn Mộ xuất hiện một lọ dược thủy giống như gì đó, đưa cho tang thi cấp đặc biệt, sau đó mở miệng: "Đừng để cho ta chờ lâu, biết không?"
Tang thi cấp đặc biệt nắm chặt cái chai trong tay sau đó trả lời: "Vâng."
Sau đó liền biến mất trong bóng đêm. Bạch Cẩn Mộ nhìn tang thi cấp đặc biệt tròng mắt trắng mấy ngày nay đi theo Vô Dược, sau đó thản nhiên phun ra: "Đường tiếp theo, ta không muốn nhìn thấy nhiều tang thi như vậy."
Tang thi cấp đặc biệt sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại đây: "Vâng."
...
Khi Vô Dược tỉnh lại anh còn đang ngủ. Nhìn anh đang ngủ, con mắt Vô Dược bất giác ôn hoà lên rất nhiều. Đầu ngón tay dừng ở trên cổ trắng nõn của anh, trên cổ rạch thêm những vết hồng hồng, đó là kiệt tác của cô.
Bạch Cẩn Mộ giật giật, cơ thể đem cô hãm vào trong lòng, mặt tinh xảo dán lên mặt cô, hơi trở trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên mặt anh, đỏ bừng thần giật giật, nhẹ nhàng phun ra: "Mệt..."
Kỳ thật hắn không mệt, nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể im lặng nằm trong lòng anh.
Quả nhiên, Vô Dược nâng tay nhu nhu tóc anh: "Mệt thì ngủ thêm một lúc đi, ân?"
Vô Dược chỉ cảm thấy anh thích ở trên giường cho nên cũng dung túng anh, cho rằng dù sao cũng không phải việc gì lớn, đương nhiên là nguyện ý.
Sau đó cũng nghỉ một lúc, cô nghĩ bình thường là chưa tới giờ rời giường.
22/11/2020