Tiêu Phấn cười sảng khoái nói: “Quân sự muốn trẫm ban thưởng gì?”
“Bệ hạ, thần không có mong muốn gì, nếu như có, xin bệ hạ cho các binh sĩ thắng trận trở về lần này có thể nghỉ phép ba ngày, cho bọn họ về nhà thăm người thân một lần.”
“Được, quân sự quả nhiên độ lượng, lần này thắng trận trở về, lẽ tất nhiên phải ban thưởng cho các binh sĩ, vậy làm theo lời quân sự, cho tất cả các binh sĩ nghỉ 3 ngày, đồng thời thưởng 3 năm bổng lộc."
“Thần thay mặt các binh sĩ đa tạ hoàng thượng ban thưởng.”
“Tốt, tốt, tốt.” Tiêu Phấn nói liên tục ba chữ tốt, ông ta trong lòng thoải mái, kêu đội ca nữ đã chờ lâu ra góp vui.
Yến tiệc diễn ra linh đình, vui vẻ.
Trên đời, có một số người đã được định sẵn là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, dù đã giấu đi thân phận thật giống như Hạ Khởi Mộng. Nhưng cũng có một số người lại được định sẵn chỉ có thể diễn vai quần chúng, cho dù biến mất cũng không ai để ý. Cho nên dù có là đệ nhất mỹ nhân thì trong yến tiệc cung đình kiểu này chẳng qua cũng chỉ là vật làm nền mà thôi.
Vương Từ chú ý thấy trên y phục của Phong Quang dính vết rượu: “Sao không cẩn thận thế này, mau về xe ngựa thay quần áo khác đi.”
“Vâng thưa mẹ.”
Thân là thiên kim danh môn, không được phép có bất kỳ sơ xuất nào. Thiên kim tiểu thư mỗi lần ra khỏi cửa đều phải chuẩn bị thêm một bộ váy áo, chính là để ứng phó với những tình huống bất ngờ như này.
Tiểu Lục thấy tiểu thư nhà mình bỗng quay lại, nhanh chóng biết lý do tại sao. Hôm nay đến hoàng cung, Tiểu Tử không đi cùng, chỉ có Tiểu Lục lo hết công việc chăm sóc tiểu thư. Tiểu Lục dìu Phong Quang lên xe: “Tiểu thư, người vào trong thay y phục đi, nô tỳ đứng ngoài này trông cho.”
“Được.” Phong Quang đi vào trong đóng cửa xe lại.
Thực ra cô chỉ cần thay áo khoác ngoài là được, nhưng đây là cổ đại, cho dù là một lớp áo ngoài cùng mặc không hợp cũng bị coi là áo mũ không chỉnh tề. Cô thay xong rất nhanh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có hai tiếng đồ vật đổ xuống đất. Cô vội mở cửa xe ra xem thì đột nhiên có một thanh kiếm sáng bóng, sắc lạnh kể ngay dưới cổ.
“Tiểu thư phủ thừa tướng?” Một nam tử mặc y phục màu đen, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm đến mức khiến người ta phát sợ. Dường như chỉ cần Phong Quang trả lời "không phải”, thanh kiếm này sẽ nhấn xuống ngay lập tức. Phong Quang trấn định khẽ gật đầu.
Hắn hài lòng với việc cô không kêu không gào, thản nhiên đi vào trong xe, cười bảo: “Không cần căng thẳng, chẳng qua ta chỉ muốn để người giúp ta một chuyện thôi.”
“Nha hoàn và phu xe của ta...”
“Yên tâm, bọn chúng chỉ ngất đi thôi.”
Cô liếc mắt nhìn ngực hắn, nơi đó vải đen đã nhuốm máu tươi ướt đẫm. “Ngươi nói muốn ta giúp?”
“Ta có thể ra khỏi thành hay không, ngươi sẽ giữ được mang ra sao, phải xem uy danh thường ngày của chủ thừa tướng các ngươi cao đến mức nào rồi!” Hắn mỉm cười, giơ tay điểm huyệt đạo nơi vai cô. Phong Quang lập tức không cử động được.
“Ngươi ngoan ngoãn chút, ta liền giữ lại đầu lưỡi cho ngươi.”
Sắc mặt Phong Quang trắng bệch. Hắn ngồi sang phía đối diện với cô, xe ngựa lập tức chuyển động, lúc này Phong Quang mới biết bên ngoài vẫn còn đồng đảng của hắn.
Vết thương của hắn tương đối nghiêm trọng. Hắn cởi lớp áo ra để lộ bộ ngực tráng kiện, và một miệng vết thương chảy máu bên ngực trái, chỉ lệch vài phần nữa thôi thì nhất đao kia sẽ đâm trúng chỗ hiểm. Hắn dùng răng mở nút lọ thuốc, đổ kim sang dược* lên miệng vết thương. Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng hơi thở dồn dập của hắn chứng minh hắn rất đau đớn.
*Dược kim sang: thuốc đông y dùng cho vết thương gây ra bởi dao, kiếm.
Đợi hắn xé một mảnh vải băng bó vết thương xong, ngước mắt lên thấy thiếu nữ ngồi đối diện sắc mặt đỏ bừng, hắn nhướn mày: “Sao, thân thể ta thế nào?”
“Ngươi cần phơi nắng nhiều hơn.”
Ách... Ý là nói hắn quá trắng, dùng từ trắng để miêu ta một người đàn ông không thích hợp cho lắm, nhưng hắn vẫn đáp như cảm thấy rất vinh dự: “Đây là ưu điểm khó có được của ta.”
Đồ ngốc!
Hôm nay rốt cuộc Phong Quang cũng không nhịn được bật ra một câu nói tục.