Vân Trình Tranh nhấc bước chân, bước từng bước hướng về phía Quân Dao, tay áo màu bạc khẽ lay động. Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào nàng, khiến cho nàng bỗng chốc sinh ra ảo giác hắn là vì nàng mà tới.
Tuy nhan sắc Trình Tranh không tính là đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mỹ mạo thanh tú cũng được cho là một đại mỹ nhân thời trung cổ. Hơn nữa mỗi cử chỉ đều rất có thần khiến cho người khác không thể nào xem nhẹ hắn, Quân Dao cứ thế nhìn hắn không biết qua bao lâu, xung quanh đại điện đều im lặng. Giống như thể tất cả bọn họ đều đang đợi hắn, nhìn hắn.
"Vân Trình Tranh tới muộn, mong điện hạ không tức giận." hắn thấy nàng nhìn vào Lang công tử đã lâu, thầm cho rằng nàng đã bị đối phương hớp hồn.
Quân Dao nào có dám tức giận, nàng còn sợ hắn giận ngược lại mình: "Không giận, không giận."
"Biết ngươi thích ăn đồ thanh đạm, ta đã bảo Ngự Thiên Phòng chuẩn bị hết rồi. Này là cháo hạt sen, ngươi nhân lúc cháo còn nóng mà dùng."
Nhìn thấy một bàn ăn được làm theo khẩu vị của mình, Vân Trình Tranh vẫn là *bất động thanh sắc, mặt mũi không biểu tình chút gì, đến ngay cả ngón tay cũng không thèm nhấc: "Đa tạ điện hạ quan tâm, Trình Tranh trong lòng *thụ sủng nhược kinh."
Quân Dao:...
"Thụ sủng nhược kinh là cái gì vậy?" Quân Dao hỏi lật xe.
Lật xe: [Nghĩa là được sủng ái mà trong lòng lo sợ đó.]
Quân Dao thấp giọng ồ lên một tiếng, nàng lấy muỗng vớt cháo lên thổi nguội. Cố ý đưa tới bên miệng của Vân Trình Tranh, hoảng sợ? Nàng hình như không thấy thế, ngược lại nàng thấy nam phụ này có chút ghét bỏ nàng nha.
Vân Trình Tranh miễn cưỡng há miệng, nuốt một ngụm cháo này xuống.
Lưu Hoài ngồi ở dưới sảnh điện, móng tay sớm đã đâm sâu vào da thịt, khi nãy điện hạ cũng gắp thịt cá cho hắn ăn. Nhưng cũng chỉ là gấp bỏ vào trong bát, nào có được săn sóc đút tới tận miệng như vậy? Đã thế bộ dáng kia là gì? Cảm thấy miễn cưỡng quá thì đừng có tới.
Nhận ra tầm mắt nóng bỏng của Lưu Hoài, Vân Trình Tranh khẽ nhếch miệng cười đầy khıêυ khí©h.
Quân Dao thấy hắn cười như vậy còn tưởng cháo này ăn ngon, liền đút thêm vài muỗng tiếp theo cho hắn ăn, Vân Trình Tranh tâm trạng thoải mái cũng ăn thêm một chút, nhưng sang tới muỗng thứ ba lại lắc đầu cự tuyệt: "Điện hạ, ta no rồi."
No rồi? Mới có hai muỗng mà đã no rồi? Ăn ít như vậy, hèn gì gầy như thế.
"Không ăn cháo nữa, vậy ngươi muốn ăn cái gì? Hay là ăn thêm chút thịt cá? Ta sẽ bảo người bên Ngự Thiện Phòng làm thêm, với tay nghề của bọn họ chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng."
Vân Trình Tranh lơ đãng, liếc mắt xuống nhìn một đám nam sủng ở bên dưới, hắn phải thật công nhận tài năng "nhìn người" này của Quân Dao. Vì không vị mỹ nam nào ngồi ở dưới đó có tư chất bình thường cả, mỗi người một vẻ đều đẹp động lòng người, nói cách khác điện hạ là nhìn trúng túi da của người ta.
"Điện hạ, ta đột nhiên muốn xem múa."
Xem múa? Ý hay nha, nàng hình như chưa thấy qua nam nhân múa... Tức khắc trong lòng nổi ý xấu.
"Được, ta sẽ cho người mời vũ công lại đây." mời một đám nhân xinh đẹp tới nhảy múa cho nàng coi!
Vũ Trình Tranh quay đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Điện hạ cần gì phiền phức như thế? Ta nghe nói Lưu công tử từng học múa khá lâu, điệu *Thuỷ Quang Bích kia uyển chuyển như sóng lượn trên nước."
Lưu Hoài:!
Nói như vậy chả khác nào đang ám chỉ hắn lên múa cả! Đúng là hắn ta có học múa thật, nhưng điệu múa bỏ ba năm ra để học, mục đích cũng chỉ vì để tranh sủng! Vân Trình Tranh bắt hắn ta đứng múa trước mặt nhiều người như vậy, trừ bỏ điện hạ cũng chỉ có một đám cẩu nô tài với nam sủng. Hành vi tuỳ tiện múa mua vui như vậy, chỉ có mấy nam nhân phong trần ở chốn thanh lâu làm!
Vân Trình Tranh đang ghi hận hắn! Muốn trả thù hắn ta!
Quân Dao là người của thời đại mới, tất nhiên mấy tranh chấp cá như này, đương nhiên không hiểu. Thế là nàng còn rất ngây thơ mà hùa theo thúc giục: "Tốt quá, thật là tốt quá rồi, Lưu Hoài ngươi mau lên múa một đoạn *Thuỷ Quang Bích cho mọi người cùng xem đi."
Lưu Hoài tức giận đứng lên: "Điện hạ!"
"Sao thế?" Quân Dao hỏi.
Ý thức được rằng mình đang nói chuyện với ai, Lưu Hoài dần dần bình tĩnh lại: "Điện hạ, điệu Thuỷ Quang Bích của ta xác thật giống như sóng lượn trên nước, nhưng đó là khi có ai đó đánh đàn trợ hứng cho ta."
"Phiền phức như vậy? Ngươi múa không cần nhạc không được sao? Dù sao chúng ta cũng chỉ xem có một đoạn." Quân Dao nhíu chặt mày, xem múa có một chút mà cũng khó khăn.
Lưu Hoài cười, giải thích: "Không thể được thưa điện hạ, dù cho có là múa một đoạn thì cũng cần có người lên đàn. Nếu không sẽ làm mất đi giá trị của nó, hơn nữa.....ta nghe nói Vân Công Tử Vân gia, từ nhỏ đã xuất sắc hơn người, thứ gì cũng hiểu biết lại còn có biết đánh đàn." bắt hắn ta múa cũng được, chỉ là hắn ta sẽ kéo Vân Trình Tranh theo!
Lang Hiên ngồi ở bên cạnh, tâm trạng rất tốt tự mình rót trà. Trai cò giành nhau, *ngư ông đắc lợi.
Đánh đàn? Quân Dao không ngờ nam phụ lại có tài này.
Vân Trình Tranh gật đầu thừa nhận: "Lưu công tử nói không sai, ta xác thực có chút tài mọn này. Nhưng mấy ngày trước tay ta bị thương do phải luyện thêm âm điệu mới, để đàn cho mình điện hạ nghe."
Nói tới đây ánh mắt Vân Trình Tranh thâm tình, Quân Dao cảm động không thôi: "Nếu như tay của Tranh Tranh đã đau đến vậy rồi, vậy thì không cần phải đàn nữa."
Vân Trình Tranh: "Không được, vì điện hạ, chút đau này có đáng gì."
Lưu Hoài hoảng hốt
Không phải vậy! Không nên như thế! Lẽ ra Vân Trình Tranh cũng phải giống như hắn ta, đều cảm thấy nhục nhã!
"A Nhĩ mau mang đàn của ta tới đây." Vân Trình Tranh ra lệnh
Lát sau A Nhĩ thật sự mang tới một cây đàn cầm, bề ngoài cây đàn được bọc một lớp vải thật dày. Nhìn vô cùng nặng nề cho đến khi có người mở ra cái lớp vải đó, ta mới thấy được diện mạo thật sự của cây đàn. Nó sáng bóng như được chủ nhân hàng ngày lau chùi cẩn thận.
Vân Trình Tranh đem nó đặt lên trên bàn tiệc, không nói một lời đã lập tức gảy đàn.
Lưu Hoài:!
Dưới nơi đại sảnh đông người, Lưu Hoài cắn chặt răng. Việc đã đến mức này rồi, hắn ta không thể không theo!
Ngay khi âm điệu đầu tiên vang lên, hắn ta đã phản ứng kịp thời xoay người nhảy múa theo. Đúng như tên gọi trước đó của nó, động tác kia nhu mềm uyển chuyển thật không khác gì như một cơn sóng nhỏ, phối hợp thêm một bộ thanh y. Cổ chân trần đeo lục lạc, thật đúng như một cơn sóng nhỏ dập dìu lượn nước.
Quân Dao thích thú, Vân Trình Tranh càng không buông tha, mới đầu hắn chỉ gảy đàn chậm tuỳ hứng như vậy thôi. Nhưng dần dần ngay sau đó mọi người cũng ý thức được rằng điệu nhạc đã thay đổi rồi, ngón tay Vân Trình Tranh khéo léo linh hoạt càng gia tăng giai điệu nhanh hơn. Khiến cho Lưu Hoài ở dưới chật vật nhảy múa theo, đến nỗi mọi người còn nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn ta.
Ừm.... Như này mới đúng là *Thuỷ Quang Bích, sóng lớn dập dờn trên mặt nước.
__________________________________
Chú thích: *Ngư Ông Đắc Lợi ý chỉ sự tranh chấp kéo dài giữa hai người, khiến cho kẻ thứ ba được hưởng lợi.