Chương 6: Thiên kim nhà giàu muốn vùng lên! (5)

"Khá tốt, lúc đầu còn chưa quen nên đã bị không ít chê cười, hiện tại đã làm việc quen tay, còn do ít nhiều có Minh ca ca hỗ trợ, chị không biết đâu, Minh ca ca thật sự rất lợi hại, cái gì cũng đều....."

Hạ Ninh Hiên ở trước mặt chị mình tức khắc mở ra máy hát, bắt đầu lải nhải, Thư Niệm thật sự là dở khóc dở cười, xem ra nguyên chủ thật sự lâu lắm rồi không có đến gặp em trai mình, bây giờ vừa thấy mặt đã hận không thể miệng đều hợp lại.

Mà Thư Niệm nghe thấy hắn nhắc đến một cái tên, Minh Thịnh.

Thanh mai trúc mã của Hạ Ninh Thiển, Hạ gia hợp tác với thiếu gia Minh gia.

Đời trước, Minh Thịnh đối với Hạ Ninh Thiển rễ tình sâu đậm, thế nên sau khi Hạ Ninh Thiển tan cửa nát nhà, Minh Thịnh cũng không ghét bỏ, muốn cưới Hạ Ninh Thiển, nhưng Hạ Ninh Thiển lại một lòng muốn báo thù nên không thèm để ý, đến sau khi Hạ Ninh Thiển chết, Minh Thịnh cũng không cưới vợ.

Đúng là một tên si tình.

"Chị, em cảm thấy Minh Thịnh ca ca vừa quản công ty của mình, lại luôn quan tâm đến chúng ta, thật không dễ dàng, so với anh rể lợi hại hơn nhiều." Nói đến đây, Hạ Ninh Hiên đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, Tiếu Khiêm chính là cái ngòi nổ của chị mình, lần nào hắn hỏi đến chị và Tiếu Khiêm cũng cãi nhau, chị hắn hôm nay đến đây, chắc cũng là tới tìm Tiếu Khiêm.

Hắn đây là cái hay không nói, nói cái dở a.

Thư Niệm thấy hắn đột nhiên trầm mặc, cũng không biết hắn buồn rầu cái gì, lông mày cũng nhíu loạn lên, liền phụt một tiếng cười nói: "Làm sao vậy? Minh Thịnh đâu, tiếp tục a."

"Ai nha, chị không được, chị tới đây chắc còn chưa ăn cơm, vậy cùng em ăn trưa đi?" Hạ Ninh Hiên vội vàng nói sang chuyện khác, "Gần đây mới khai trương một tiệm đồ Nhật cũng không tệ lắm, đi ăn thử một chút đi."

"Có thể a, nhưng mà em vẫn còn đang trong giờ làm việc, chị đi trước, đợi lát nữa nghỉ trưa thì cùng nhau đi." Thư Niệm liền đi ra ngoài.



Thật ra hắn đi lúc nào cũng được......Hạ Ninh Hiên cũng không nói ra, Thư Niệm vào thang máy rời đi, hắn đoán chắc hẳn là đi tìm Tiếu Khiêm.

Khi Thư Niệm tiến vào văn phòng của Tiếu Khiêm, hắn đang ngồi trước máy tính đánh máy không ngừng, sau khi Thư Niệm đi vào hoàn toàn không để ý đến Tiếu Khiêm trong nháy mắt kinh ngạc ngay sau đó là ghét bỏ mình, cô tự nhiên như ở nhà, ngồi xuống sô pha, thuận tay cầm lấy cái ly trên bàn, đổ cho mình một ly trà.

Ánh mắt Tiếu Khiêm lạnh nhạt nhìn nhất cử nhất động của cô, kết quả Thư Niệm hoàn toàn không để ý đến hắn, vững vàng đối mặt với ánh mắt của hắn, thậm chí còn đứng dậy đổi trà.

Cuối cùng Tiếu Khiêm nhịn không được mở miệng nói, "Hạ Ninh Thiển, em lại chơi trò gì đây?"

Thư Niệm bưng cái ly trên bàn lên, nhẹ nhàng thổi thổi, vẻ mặt bình tĩnh trả lời, "Đến xem anh a, anh không phải bảo chúng ta không có tiếng nói chung sao, em đến đây không phải để hiểu công việc của anh hơn sao?"

Tiếu Khiêm sắc mặt càng thêm âm trầm, biểu tình tức giận không nói nên lời.

Thư Niệm thấy vậy, hơi mỉm cười, thần sắc càng thêm dịu dàng động lòng người.

Nha, tởm chết ngươi đi.

"Ninh Thiển, không cần náo loạn, anh muốn làm việc, em như vậy anh không thể làm việc được!" Tiếu Khiêm cố nén xúc động muốn ném Thư Niệm ra ngoài, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, khóe môi miễn cưỡng cười ôn nhu, bước mấy bước đến trước mặt Thư Niệm, cúi người đem cô ôm vào lòng.

Muốn tạm thời ổn định cô.

"Đừng dựa gần như vậy, động khẩu không động thủ anh không biết sao?" Thư Niệm phản ứng càng thêm nhanh chóng, lập tức duỗi tay đẩy hắn ra, lại rụt cơ thể lại.