Chương 7: Nhiêm vụ thứ nhất ở Hiện đại (6)

Diêu Huyên thấy Mạnh Ly không tiếp chuyện với mình, nghĩ rằng Mạnh Ly tâm tình đang không tốt liền không nản lòng.

Thường xuyên trước mặt Mạnh Ly nhắc tới tình huống Hoa Minh Hi, ví dụ như Hoa Minh Hi lại tặng quà Đào Vũ Vi.

Cũng cố ý vô tình mà nói Tiêu Tiếu Phong đối sử với Đào Vũ Vi thật tốt.

Càng là giống như vô tình mà nói với Mạnh Ly rằng Tiêu Tiếu Phong đối với Đào Vũ Vi so đối với ngươi còn quan trọng hơn, cẩn thận bị thất sủng nhá.

Còn trêu ghẹo Mạnh Ly, nói rằng khéo Đào Vũ Vi sẽ thành chị dâu của cô đi .

Mạnh Ly nội tâm không hề dao động, nàng sẽ không ngây ngốc bị người khác dắt mũi đi đâu nhá.

Không biết Đào Vũ Vi có thể trở thành chị dâu của người ủy thác hay không thì Mạnh Ly cũng không biết, nhưng nếu thành thì Mạnh Ly cảm thấy sẽ bớt lúng túng hơn.

Nhưng Mạnh Ly cảm giác rất khó khăn, bên cạnh Đào Vũ Vi có quá nhiều người, Đào Vũ Vi đang toả ra hòa quang.

Diêu Huyên nhìn đến Mạnh Ly mỗi lần đều là vẻ mặt không cảm xúc mà nghe nàng nói chuyện, thái độ có vẻ lễ phép,nhưng trong lòng mơ hồ có cảm giác xa cách với người khác, cô cảm thấy xa lạ bị xa lánh.

Cảm giác đó khiến Diêu Huyên không muốn tiếp tục nói chuyện với Mạnh Ly.

Hơn nữa nhìn thấy Mạnh Ly và Đào Vũ Vi còn thường xuyên đi cùng nhau, Diêu Huyên cảm thấy thật mỉa mai và nực cười.

Nếu người bạn thích bị người em cướp mất, liệu còn có thể làm tỷ muội tương thân tương ái?

Sau 1 thời gian dài, Diêu Huyên không muốn nói chuyện với Mạnh Ly nữa, cô không còn gì để nói với những người ngu ngốc

Ngươi nói một ngàn câu một vạn câu cũng vô ích.

Không giúp được gì thì không ai thích cả.

Mạnh Ly thích đi dạo khi rảnh rỗi

Học võ để rèn luyện thân thể,nên Mạnh Ly đã tận dụng cơ hội ăn uống đủ thứ để có 1 cuộc sống mãn nguyện và không gò bó.

Khi ở nhà, mặc dù gia đình Tiêu tiết Cầm phớt lờ Mạnh Ly, nhưng Đào Vũ Vi vẫn tiếp tục thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Mạnh Ly.

Mạnh Ly cũng chú ý tới Đào Vũ Vi, Mạnh Ly tự nhiên sẽ không bỏ mặc.

Đào Vũ Vi thích làm món gì, Mạnh Ly liền ăn, nếu từ chối Đào Vũ Vi sẽ làm người khác không vui, vậy thì không từ chối nữa nhàn nhã mà thưởng thức thôi chứ còn gì nữa.

Sau 1 thời gian dài, Đào Vũ Vi có chút choáng váng, không hiểu sao cô có cảm giác mình là người giúp việc.

Phục vụ Mạnh Ly dưới cùng 1 mái nhà, còn lấy vui buồn của Mạnh Ly là tiêu chuần của bản thân.

Cái này làm cho Đào Vũ Vi trong lòng lại có chút ủy khuất, nhưng cũng nói không nên lời nơi nào ủy khuất.

Và tất cả những điều tự nhiên này khiến Tiêu Tiếu Phong không hài lòng.

Tiêu Tiếu Phong ngồi ở trên sô pha nói với Mạnh Ly đang đọc sách và ăn 1 đĩa trái cây do Đào Vũ Vi làm :

“Đại tiểu thư, ngươi ăn đến vui vẻ đi.”

Mạnh Ly gật gật đầu, dùng tăm xỉa răng chọc một miếng trái cây, đưa tới trước mặt Tiêu Tiếu Phong nói: “Cũng không tệ lắm, ca ca cũng nếm thử.”

Tiêu Tiếu Phong hừ một tiếng:

“Người ta vừa về liền đi làm trái cây cho ngươi ăn, ngươi không đi giúp đỡ còn ăn yên tâm thoải mái.”

Mạnh Ly bất lực nói: “Ngươi muốn ta như thế nào, chúng ta không ăn nàng sẽ thương tâm, ta ăn thì nàng nói nàng mới yên tâm.”

“Ngươi nên giúp đỡ cô ấy.”

Tiêu Tiếu Phong liếc về hướng phòng bếp, không thấy được Đào Vũ Vi đi ra, tiếp tục nói.

“Ngươi tin hay không thì tùy, nếu ta tới giúp cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ nói không cần, cô ấy đã không cần tôi giúp nên tôi không biết nói gì với cô ấy cả.”

Mạnh Ly dửng dưng mà nói.

“Làm sao anh biết là tôi không muốn giúp.”

Mạnh Ly liếc liếc mắt một cái Tiêu Tiếu Phong, lấy khăn ướt tren bàn và lay tay, đứng dậy đi tới phòng bếp.

Đào Vũ Vi vẫn đang cắt trái cây, Mạnh Ly nói:

“Để ta làm cho.”

Đào Vũ Vi vội vàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Ly, lắc đầu nói: “Không cần không cần.”

“A.......”

Đào Vũ Vi hét lên trong đau đớn, Mạnh Ly rũ mắt, nhìn thấy Đào Vũ Vi ngón tay đang chảy ra máu đỏ tươi.

Ngay lập tức, có tiếng bước chân vội vã Tiêu Tiếu Phong từ phòng khách xông tới, đẩy Mạnh Ly ra.

Nhìn thoáng qua tay Đào Vũ Vi, vội vàng nói với Mạnh Ly mới vừa đứng vững nói:

“Mau đi lấy băng keo cá nhân a, còn đứng.”

Mạnh Ly đi tìm băng keo cá nhân cũng không nhìn lại, Tiêu Tiếu Phong muốn nắm tay Đào Vũ Vi để xem xét, nhưng là bàn tay đến giữa không trung rồi thu hồi lại, cảm giác chính mình quá mức khẩn trương, lại giả vờ không có gì nói:

“Em ổn không, có đau không, anh đã bảo em không cần làm cơ mà.”

“Không có việc gì chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đau lắm đâu.”

Đào Vũ Vi đưa 2 tay ra sau lưng, cúi đầu nhỏ giọng mà nói.

Mạnh Ly đi đến phòng bếp, đem băng keo cá nhân đưa cho Tiêu Tiếu Phong, Tiêu Tiếu Phong bực bội mà nhìn Mạnh Ly nói:

“Đều là ngươi làm hại Vũ Vi bị thương.”

Mạnh Ly:???

“Không phải, phong ca ca, bản thân em đã bất cẩn, đừng trách Tiếu Cầm.”

“Ngươi ngàn vạn không nên trách Tiếu Cầm.”

Đào Vũ Vi sốt ruột giải thích nói, nhìn thoáng qua Mạnh Ly.

Mạnh Ly mỉn cười, đối với Tiêu Tiếu Phong nói:

“Mau đeo dán băng keo cá nhân đi.”

Nói xong Mạnh Ly liền rời đi phòng bếp, nói thật nhiệm vụ lần này người ủy thác chỉ là yêu cầu sống sót, nàng đã hỏi qua hệ thống, hệ thống nói không cần xen vào việc người khác, đó chích là điều Mạnh Ly muốn.

Có vẻ sự ồn ào nhốn nháo ngắn ngủi giữa cha mẹ và thân chủ không phải là vấn đề lớn nhưng lại là điều khó chịu nhất

Hơn nữa mấy chuyện này đều không giải quyết được, chẳng lẽ nói bởi vì Tiêu Tiếu Phong bất công, liền phải cắt đứt huyết thống thân tình sao?

Không được.

Chuyện này có chút vô lý chẳng có ích lợi gì.

Nếu không hợp nhau thì tránh ra xa 1 chút là được.

Mạnh Ly trở lại phòng khách, Tiêu Tiếu Phong quay đầu lại nhìn đến Mạnh Ly đã không còn trong phòng, và có chút khó chịu với thái độ của Mạnh Ly.

Nhưng lại nhìn đến tay Đào Vũ Vi còn đang chảy máu, vội vàng lại lao ra đi tìm được Povidone, tăm bông, loay hoay 1 lúc mà không kìm được mà lấy tay sát trùng cho Đào Vũ Vi.

Đào Vũ Vi hơi vùng vẫy, Tiêu Tiếu Phong vội vàng nói:

“Đừng nhúc nhích, ta sát trùng cho ngươi.”

Anh cũng thở dài trước những ngón tay nhợt nhạt của Đào Vũ Vi với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng thật ra Tiêu Tiếu Phong cũng khẩn trương, anh chạm vào bàn tay nhỏ bé mỏng manh của Đào Vũ Vi khiến cơ thể anh đột nhiên căng cứng, trên trán còn những hạt mồ hôi lấm tấm toát ra.

Khuôn mặt của Đào Vũ Vi đỏ bừng trong suốt quá trình, nhưng cô không biết rằng mắt Tiêu Tiếu Phong là 1 Đào Vũ Vi trong sáng và nhút nhát như vậy càng đáng yêu và động lòng hơn.

Khiến cho Tiêu Tiếu Phong trái tim rung động, cũng càng thêm khẩn trương.

Tiêu Tiếu Phong càng là nghiêm túc băng bó cho Đào Vũ Vi dán lên băng dán,cẩn trọng nhìn thấy vết thương trên tay Đào Vũ Vi có chút đau lòng.

Chờ Tiêu Tiếu Phong giúp dán băng keo cá nhân xong cho Đào Vũ Vi, Đào Vũ Vi định rút tay lại, Tiêu Tiếu Phong vô thức theo bản năng nắm lấy bàn tay sắp tuột khỏi tay.

Ngay sau đó ý thức được chính mình thất thố, vội vàng buông ra Đào Vũ Vi tay, xin lỗi nói:

“Thực xin lỗi, anh......”

“Không có việc gì, Phong ca ca.”

Đào Vũ Vi dịu dàng đáp.

Tiêu Tiếu Phong giống như 1 đứa trẻ mắc sai lầm, có chút hụt hẫng ,không biết làm sao, nhìn đến Đào Vũ Vi không có tức giận, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với Đào Vũ Vi nói:

“Chúng ta đi ra ngoài đi, ngươi đi ra sô pha ngồi nghỉ một lát, để những cái này anh cắt sau.”

Đào Vũ Vi cũng cảm giác vô cùng xấu hổ, chỉ có thể gật đầu, cùng Tiêu Tiếu Phong đi tới phòng khách.

Mà Tiêu Tiếu Phong nhìn lại bàn tay vừa nắm lấy tay của Đào Vũ Vi liền thấy trống rỗng.

Và dường như nhiệt độ cơ thể của Đào Vũ Vi vẫn còn trên đó, làm trái tim Tiêu Tiếu Phong cũng trống rỗng.