Tiêu Tiếu Cầm suýt bị tức chết, khó chịu đến cực điểm, liền hỏi Đào Vũ Vi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào.
Tiêu Tiếu Cầm cùng Đào Vũ Vi cuối cùng không thể tránh khỏi bùng nổ chiến tranh.
Tiêu Tiếu Cầm chất vấn Đào Vũ Vi, vì sao làm chuyện khiến cho Tiêu Tiếu Cầm khó lòng chịu đựng được, Đào Vũ Vi lại dùng đôi mắt vô tội thuần khiết đẫm lệ mông lung đáng thương mà nhìn Tiêu Tiếu Cầm.
Nước mắt rơi lã chã làm bộ như phải chịu đả kích, lẩm bẩm tự nói rằng Tiêu gia không chào đón nàng, nàng liền rời đi, liền xoay người che mặt mà chạy.
Nhưng không nghĩ tới là Đào Vũ Vi thật sự không về nhà đi, cha mẹ Tiêu gia cùng Tiêu Tiếu Phong khắp nơi tìm kiếm, cũng không có tìm được Đào Vũ Vi.
Người một nhà phục hồi tinh thần lại nhìn “Đầu sỏ gây tội” Tiêu Tiếu Cầm.
Nàng đối mặt với người nhà là các loại ánh mắt thất vọng, trách cứ, còn có ca ca trong mắt hiện lên nhè nhẹ chán ghét, khổ sở không thôi.
Đào Vũ Vi mất tích mấy ngày, đối mặt mọi người trong nhà từ đầu tới cuối là ánh mắt trách cứ, khiến cho Tiêu Tiếu Cầm bị chịu dày vò mấy ngày, nàng rất muốn lớn tiếng chất vấn cha mẹ cùng huynh trưởng, rốt cuộc ai quan trọng?
Cuối cùng Tiêu Tiếu Phong đã tìm thấy Đào Vũ Vi .
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tiêu gia , bắt Tiêu Tiếu Cầm hướng Đào Vũ Vi xin lỗi, tuy rằng không cam lòng, nhưng Tiêu Tiếu Cầm không có cách nào, trong mắt mọi người , nàng mới là người sai, mang cho nàng mất mát cùng khó lòng chịu đựng nổi không người lý giải.
Nhưng làm Tiêu Tiếu Cầm phiền muộn chính là, Đào Vũ Vi đối nàng giống như như cũ cực hạn lấy lòng, vẻ mặt không so đo hiềm khích trước đây càng cẩn thận, còn mỗi ngày sáng tinh mơ đều dậy sớm làm bữa sáng, thường xuyên giúp Tiêu mẫu mát xa, ngoan ngoan dễ nghe lời,còn đối lập với Tiêu Tiếu Cầm có vẻ nuông chiều lại vô lý.
Cha mẹ đối với Tiêu Tiếu Cầm vẻ mặt nhẫn nại, còn Tiêu Tiếu Phong vẻ mặt chán ghét, khiến cho Tiêu Tiếu Cầm mỗi ngày phiền muộn không thôi. Có bạn của Tiêu Tiếu Cầm tên là Diêu Huyên, liền nói muốn giúp Tiêu Tiếu Cầm hết giận, tuy rằng trong lòng có hay không tư tâm không thể hiểu hết, Tiêu Tiếu Cầm trực tiếp cự tuyệt.
Hơn nữa đây là việc tư của nàng cũng không thích người khác nhúng tay, lúc sau đem việc này quên mất căn bản không để ở trong lòng.
Nhưng làm Tiêu Tiếu Cầm bất ngờ chính là, Diêu Huyên không biết ở đâu quen một ít người, cư nhiên đem Đào Vũ Vi bắt cóc.
Diêu Huyên thấy sự tình nháo quá độ, trong lòng hoảng loạn, những người đó là nàng ở ngẫu nhiên quen biết, còn đối phương cụ thể chi tiết như thế nào căn bản liền không hiểu biết.
Hiện giờ tình huống này đối phương cũng không nghe lời nàng, theo hiểu biết Đào Vũ Vi ở Tiêu gia phi thường được sủng ái, lại biết được Tiêu gia gia cảnh giàu có, bắt đầu sinh ra kế hoạch bắt Đào Vũ Vi khiến Tiêu gia đưa tiền chuộc.
Diêu Huyên liền nói cho Tiêu Tiếu Cầm chuyện này, ngôn ngữ bên trong đã đem trách nhiệm toàn bộ đẩy cho Tiêu Tiếu Cầm.
Bọn bắt cóc đương nhiên nói làm liền làm, Tiêu Tiếu Cầm cũng chỉ là 1 cô gái mới lớn, gặp được chuyện như vậy khiếm trong lòng không khỏi rối loạn, về nhà liền thẳng thắn nói cha mẹ,
Tiêu mẫu rơi lệ không thôi, Tiêu phụ tức giận mà giơ tay tát Tiêu Tiếu Cầm một cái tát, Tiêu Tiếu Phong nói với Tiêu Tiếu Cầm nếu Đào Vũ Vi không thể bình yên trở về, sẽ cùng Tiêu Tiếu Cầm đoạn tuyệt huynh muội.
Tiêu Tiếu Cầm khổ không nói nổi, chỉ có thể ở yên lặng chờ mong Đào Vũ Vi bình yên trở về, kết quả căn bản là không phải nàng muốn.
Nàng cho rằng Diêu Huyên bất quá chính là tìm Đào Vũ Vi ầm ỹ vài câu mà thôi, nàng thật sự không biết sự tình sẽ nháo lớn đến như vậy.
Hơn nữa nàng cũng cự tuyệt Diêu Huyên giúp nàng hết giận, khiến nàng không thể tưởng được còn gây ra như thế này.
Nhưng mà thời điểm Tiêu gia tính toán đưa tiền cho bọn bắt cóc , lại nhận được điện thoại Đào Vũ Vi, nói rằng nàng đã bình yên trốn thoát, bọn bắt cóc đã bị đưa đi cục cảnh sát, sắp sửa phải chịu hình phạt pháp luật.
Tiêu Tiếu Cầm biết được tin tức, có trong nháy mắt dại ra, cảm thấy sự tình không thích hợp, nhưng lại không rõ không đúng chỗ nào.
Nhưng là Tiêu Tiếu Cầm căn bản là không biết, lúc này vận rủi đang theo nàng.
Qua 2 ngày Đào Vũ Vi về tới Tiêu gia. Tiêu Tiếu Cầm suy nghĩ thế nào để mở miệng xin lỗi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Tiếu Cầm không biết thế nào để mở miêng xin lỗi sao cho phải, khiến cho Tiêu Tiếu Cầm càng rối rắm cùng áy náy.
Lúc này Tiêu Tiếu Cầm không biết nàng không còn có hội mở miệng xin lỗi.
Khi Tiêu Tiếu Cầm một lần ra ngoài đang trên đường về nhà, Tiêu Tiếu Cầm bị bắt cóc.
Ở trong xe nhỏ hẹp, thân thể Tiêu Tiếu Cầm cuộn tròn hoảng hốt nghe được có người mắng nàng không biết tốt xấu nhất định phải khiến cho nàng ăn đủ đau khổ.......
Tiêu Tiếu Cầm từ nhỏ nuông chiều từ bé, thân thể mềm yếu, lại bị bịt mắt nhốt ở trong không gian không có ăn uống, cũng không có người, khiến Tiêu Tiếu Cầm vạn phần sợ hãi.
Tiêu Tiếu Cầm cũng không biết bị bịt ở trong không gian ẩm ướt ngây người bao lâu, cuối cùng thân thể mất đi ý thức và cuối cùng không còn tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc cuối của sinh mệnh Tiêu Tiếu Cầm, trong đầu hiện lên mặt của mọi người Tiêu gia, cũng hiện lên mặt của Đào Vũ Vi, nàng hoảng hốt cảm thấy mọi thứ cùng Đào Vũ Vi có chặt chẽ liên hệ, nhưng nàng đã không kịp chứng thực.
Tiêu Tiếu Cầm có nguyện vọng đó là không muốn chết, sinh tử trước mặt, nàng không kịp hận ai, nàng không nghĩ như vậy mơ màng hồ đồ chết, nàng muốn hảo hảo sống sót.
Mạnh Ly sắp xếp suy nghĩ,hiện tại tiếp thu đều là Tiêu Tiếu Cầm kí ức trước khi chết, đúng lúc này trong đầu Mạnh Ly vang lên:
“Vị diện này không có cốt truyện, thỉnh ký chủ hành sự thoả đáng.”
Mạnh Ly theo bản năng mà hỏi lại: “Cốt truyện?”
“Cốt truyện là nội dung so ngươi tiếp thu đến ký ức càng rõ càng tỉ mỉ, nếu có cốt truyện ngươi thể biết được là ai bắt cóc Tiêu Tiếu Cầm, nhưng là thế giới này không có cốt truyện, hết thảy đều dựa vào chính mình.”
Mạnh Ly trong lòng hiểu rõ, lên tiếng ừ, ngay sau đó cười, nói: “Thật sự là dị thế a!” Trong giọng nói mang theo vô hạn cảm thán.
Nàng thật sự thật sự thật sự đi vào dị thế a!
Mạnh Ly cảm ứng thế giới này có linh khí, nhưng thế giới này có linh khí cự mỏng manh và rất loãng, công pháp của nàng cũng vô pháp vận chuyển, mà Mạnh Ly phóng thích tinh thần lực, nhưng không còn cảm thấy xa như lúc nàng còn sống ở thế giới cũ, hơn nữa chỉ phóng thích một hồi, liền có cảm giác khó chịu, Mạnh Ly trong lòng cả kinh, hỏi:
“Vì cái gì mà tinh thần lực ta suy nhược?”
“Ngươi đã trói định cùng hệ thống không gian, đã dùng một bộ phận hồn lực cùng tinh thần lực.”
Mạnh Ly truy vấn: “Ta sẽ vẫn luôn như vậy sao?”
“Đương nhiên sẽ không, ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ, sẽ có khen thưởng, sẽ làm ngươi mạnh lên.”
“Ngươi sinh ra ở thế giớ tiên hiệp, ngươi hẳn là biết, tu luyện một đường, yêu cầu nhiều ít tài nguyên cùng cơ duyên, hiện tại ngươi chỉ bất quá là thay đổi một loại phương thức tu luyện mà thôi.”
Mạnh Ly gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình thông suốt.
Cũng không so đo tinh thần lực thu nhỏ lại, nàng cũng không có lựa chọn khác khi không tin cùng nghi ngờ hệ thống nói.
Mạnh Ly thử mở ra máy tính, trên máy tính xuất hiện hình ảnh, Mạnh Ly xem đến thực cố hết sức, nơi này cùng thế giới của nàng không giống nhau, cố gắng tìm tòi ký ức, từng bước từng bước trong hồi ức từng bước từng bước quen thuộc.
Mạnh Ly một lần xem máy tính, một bên cảm thán thế giới khoa học kỹ thuật mạnh mẽ, một bên lại ở ưu sầu, nhiều năm qua thói quen có lực lượng mạnh mẽ trong người, đột nhiên biến thành cô gái bình thường, trong đáy lòng vẫn là có chút bất an.