Chương 4: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

Khi Thu Tuy nói những lời này, cô theo bản năng nhìn về phía Vân tụ điện.

Quả nhiên, mấy vị trưởng lão đã từ trên ghế đứng lên, sư phụ của cô cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tầm mắt của cô dừng ở trên người Giang Dư Cẩn, thiếu niên mặc bộ quần áo màu xanh đen, mặt không cảm xúc, tư thái ngạo nghễ, chỉ là với thị lực xuất sắc của cô, vẫn nhìn thấy đôi tay nắm chặt của thiếu niên.

Giang Dư Cẩn hình như đã nhìn ra ánh mắt lo lắng của cô, y bèn nở một nụ cười vẻ ta không thèm để ý, thiên phú cực tốt thì sao, quyết tâm trở thành người đứng đầu Thanh li đại lục của y vẫn không thay đổi, y sẽ bước lêи đỉиɦ cao, làm sư tỷ kiêu ngạo.

Lý Sân Năm nghe thấy lời thiếu nữ nói về kết quả thí nghiệm linh thạch của mình, vừa hơi ngạc nhiên, vừa là nhẹ nhõm: Còn may, y thành công thông qua vòng thứ nhất, tiến thêm một bước để vén màn thảm hoạ diệt môn của Lý gia, cha… mẹ. Trong ánh mắt thiếu niên tràn đầy kiên nghị.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh khi xuống đài của Lý Sân Năm, Thu Tuy âm thầm thở dài. Cho dù trong tương lai, nam chính lên trời xuống đất, không gì không làm được, duy ngã độc tôn, nhưng hiện giờ, y vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ bé, trong một đêm không còn nơi nương tựa.

Đến vòng thí luyện thứ hai, lần này vốn dĩ cũng là do Thu Tuy trông coi, nhưng Giang Dư Cẩn đến, y bảo không muốn cô quá mức mệt nhọc, nên đã xin sư phụ chức vụ giám sát linh cảnh.

Thiếu niên chỉ đơn giản giới thiệu quy tắc một chút, còn không đợi thời gian chuẩn bị đã trực tiếp mở ra linh cảnh truyền tống mọi người vào bên trong. Thu Tuy nhìn cách làm việc của Giang Dư Cẩn, không khỏi đỡ trán: Tiểu Cẩn, quá thẳng thắn, không tốt cho sau này , xem ra cần phải nói nhiều hơn với y về chuyện này.

Lúc Giang Dư Cẩn 5 tuổi đã được sư phụ mang về và thu làm đồ đệ, nhưng Cung Tranh không phải là người giỏi chăm sóc, nên đã giao việc đó lại cho cô, cô nhìn y trưởng thành, tự nhiên địa vị của y trong lòng cô là khác với những người khác.

Lúc này, hình ảnh bên trong linh cảnh được chiếu cho các vị trưởng lão quan sát, Thu Tuy đứng ở bên cạnh sư phụ, lẳng lặng theo dõi.

Từng nhóm người được thả xuống những địa điểm khác nhau, có ảo cảnh sa mạc, tuyết sơn, nơi hoang dã,… Bọn họ ở trong đó đối mặt với các vấn đề sinh tồn như mãnh thú tấn công, thậm chí là cả việc chém gϊếŧ lẫn nhau. Chịu đựng được giai đoạn đầu sẽ chứng minh bản tính kiên nghị và có năng lực của một người. Giai đoạn sau là khảo nghiệm tự vấn lương tâm. Ai đánh vỡ được ảo cảnh thứ hai mới có thể vượt qua vòng này.

Còn nhớ lần tân đại điển đợt trước. Ở giai đoạn đầu tiên vẫn còn rất nhiều người thông qua. Nhưng khó khăn thực sự chính là ở giai đoạn thứ hai. Linh cảnh sẽ đi sâu vào trong tâm của mỗi người, khơi gợi du͙© vọиɠ và khát khao bản nguyên nhất, làm người trầm mê trong đó, đa số thí sinh đều thất bại ở vòng này, chỉ có ít người với trái tim sắt đá mới có thể vượt qua sự quyến rũ chết người, đi đến Vân tụ điện.

Tầm mắt của Thu không tự giác nhìn về phía nam chính, thiếu niên vừa rồi toả sáng rực rỡ ở trắc linh đài đang bị biến thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, một trái tim biết ghen ghét thật là đáng sợ, thiên phú trác tuyệt của thiếu niên vừa làm người hâm mộ, cũng khiến kẻ xấu xa nảy sinh lòng đố kị. Tại sao lại là y? Mà không phải là ta? Thật không cam lòng, vì thế bọn họ cùng nhau hành động.

Dưới sự truy bắt chặn đường của một nhóm người, Lý Sân Năm tuy có hơi chật vật nhưng cũng không đến nỗi máu me tơi tả. Y nhạy bén, có dũng có mưu, rất nhanh bỏ xa đám người, chạy đến nơi an toàn.

“Tên nhóc này không tồi.” Các trưởng lão ở đây đều gật đầu tán thành. Có vẻ như Thu Tuy đã hình dung ra cảnh kế tiếp trong tiểu thuyết các trưởng lão sẽ tranh nhau đoạt đồ đệ như thế nào.

Cuộc đua trong linh cảnh càng ngày càng gay cấn, cuối cùng giai đoạn đầu tiên đã qua, mọi người bị dịch chuyển vào cuộc khảo nghiệm tự vấn lương tâm. Các trưởng lão không có biện pháp theo dõi được khảo nghiệm của từng người nên đành bắt đầu xem xét đệ tử mình muốn chọn.

“Cái tên thượng phẩm Mộc linh căn không tồi, vừa nhìn đã biết là một hạt giống luyện đan tốt, phù hợp với Thương lan phong của ta.”

“Người này khá phù hợp với Lập tấn phong..”

“Ta muốn….” “Đó là ta nhìn trúng, đừng có đoạt với ta!”

Thu Tuy nhìn các trưởng lão hăng say nói đến mất cả hình tượng, đành yên lặng cúi thấp đầu xuống, cô không nghe cũng không nhìn, coi như giữ lại chút mặt mũi cho các vị ấy đi.

“A Tuy, con nghĩ gì về tên tiểu tử có cực phẩm kim linh căn?” Chưởng môn sư phụ đột ngột hỏi cô. Thu Tuy ngẩn ra, đáp:

“Thiếu niên đó thiên thú rất tốt, ở trong linh cảnh biểu hiện cũng không tồi, con nghĩ là có tiềm năng.”

Chưởng môn gật đầu, không nói thêm điều gì.

Nhưng Thu Tuy biết, sư phụ hỏi cô như vậy, tức là trong lòng đã có ý muốn thu Lý Sân Năm làm đệ tử, quả nhiên cốt truyện là không thể khác được. Tiếp theo nam chính sẽ là người đầu tiên vượt qua linh cảnh, trực tiếp được đưa đến Vân tụ điện và trao ngọc bội, trở thành vị đệ tử thứ năm của chưởng môn Đệ Vân Sơn. Như vậy nhiệm vụ của cô cũng gần như hoàn thành rồi.

Về sau cô chỉ cần yên tâm làm người qua đường Giáp. Ở thế giới tu tiên này chết đi thì có thể trở về cục xuyên nhanh.