Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Người Qua Đường Tiểu Thư Là Vạn Nhân Mê

Chương 37: Nữ Beta qua đường trong thế giới ABO ( 10 )

« Chương Trước
“Vậy em có muốn đi tìm người nhà của mình không?” Thu Tuy thử thăm dò hỏi.

“Người nhà ạ…. Thật ra cũng hơi muốn.” Nam Tư Duyên lộ vẻ mặt khổ sở, nhưng trong lòng cậu không mảy may dao động, thậm chí còn cảm thấy nực cười.

Hai chữ ‘người nhà’ này, không cần thiết.

Cậu chưa bao giờ gặp, và cũng không có tình cảm. Những người này đã vắng mặt suốt mười chín năm cuộc đời của cậu, vì vậy sao cậu phải để họ bước vào cuộc sống của cậu nữa.

Nhưng cậu không muốn trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của mình cho Thu Tuy biết. Để duy trì hình tượng đáng thương trong lòng Thu Tuy, cậu vẫn giả vờ mong đợi với ‘người nhà’.

“Thật sao… Tiểu Duyên, em đừng buồn, chị tin rằng em sẽ tìm được họ. Chị cũng sẽ giúp em.” Thu Tuy an ủi nói.

"A...Vâng, em cảm ơn học tỷ Thu, nhưng thật ra không cần phiền tới chị đâu. Hiện tại em chỉ có ý định thôi, với lại em thấy bây giờ cũng ổn rồi ạ.” Nam Tư Duyên nghe Thu Tuy muốn giúp mình tìm người nhà thì lập tức nghẹn lời, vội vàng bổ sung.

"Ừ, không sao đâu, sẽ không phiền đâu." Thu Tuy tưởng rằng Nam Tư Duyên chỉ sợ làm phiền cô, nên cô dịu dàng cười.

Nhìn biểu cảm của Thu Tuy, Nam Tư Duyên biết rằng có lẽ học tỷ Thu vẫn để tâm đến lời cậu nói. Thật là bất đắc dĩ, cậu gật đầu, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ xúc động: "Vậy em cảm ơn học tỷ Thu.”

Sau khi mua đồ xong, Thu Tuy lại đi vào quầy. Cô gái lúc nãy đã thay đồng phục của quán, thấy cô, cô ấy hơi bất ngờ rồi nở nụ cười ngại ngùng.

Thu Tuy cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Ra khỏi cửa hàng, Nam Tư Duyên nhiệt tình nói: "Nhiều đồ như vậy, để em đưa học tỷ Thu về nhé.”

Thu Tuy nhìn một đống đồ trước mặt, vốn định nói dùng trữ vật không gian là được, nhưng thấy trong mắt Nam Tư Duyên không giấu được sự chờ mong, nên cô vẫn cảm ơn nói: “Được, vậy cảm ơn Tiểu Duyên.”

Hai người cứ chậm rãi đi như vậy, tới trước cửa nhà Thu Tuy. Ban đầu, Thu Tuy định để Nam Tư Duyên đặt đồ dưới tầng là được, nhưng cậu kiên trì muốn giúp cô mang lên, Thu Tuy đành đồng ý.

Tới cửa nhà, Thu Tuy mở cửa phòng, nhìn Nam Tư Duyên nói: “Tiểu Duyên, vất vả rồi. Muốn vào uống một chén trà không?”

Trong mắt Nam Tư Duyên hiện lên sự vui vẻ, đang muốn đồng ý thì quang não đột nhiên rung lên. Nam Tư Duyên mở quang não, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.

“Không được, học tỷ Thu, trường học có việc, em phải đi về ngay ạ” Trong giọng nói tràn đầy sự nuối tiếc.

“Được, nếu sau này em gặp chuyện gì thì có thể liên hệ với chị qua quang não.” Thu Tuy tạm biệt Nam Tư Duyên.

Đóng cửa lại, Thu Tuy phân loại đồ vật vừa mua về, tiếp theo, cô mở quang não và truy cập vào giao diện nói chuyện với Lâm Tư Du.

Pi pi: Tư Du, người biểu diễn dương cầm trong buổi hoà nhạc cậu với tớ đi xem lần trước, cậu có phương thức liên hệ của người đó không?

Đối phương phản hồi rất nhanh

LxY: Xin lỗi A Tuy, tớ không có phương thức liên hệ của vị tiên sinh đó, nhưng nếu cậu cần, tớ có thể đi hỏi.

LxY: Không có gì,…… A Tuy cần liên hệ với anh ta vì có chuyện à?

Pi pi: Tớ gặp người có liên quan đến anh ta một chút, nên có một số việc muốn tìm để hỏi cho rõ.

LxY: Được, chờ tớ.

Pi pi: Ừ, tớ không vội đâu.

LxY: Được, tớ đã hiểu.

Thu Tuy đóng quang não, chuẩn bị pha cho mình một ly trà. Từ khi trở về từ thế giới trước, cô đã nhiễm thói quen uống trà. Tuy rằng trà trong thời đại tinh tế này ở các phương diện đều không so được với trà trong thế giới tu tiên, nhưng có còn hơn không. Thu Tuy vẫn thích pha một ly trong thời gian nhàn rỗi.

Lâu rồi cô chưa có thời gian rảnh. Từ khi tiến vào viện nghiên cứu, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, các công việc nghiên cứu lấp đầy. Hiện giờ ngồi xuống, uống trà, tận hưởng sự thanh nhã của cỏ cây, Thu Tuy không khỏi cảm thấy thư thái.

Một lát sau, Lâm Tư Du gửi cho cô địa chỉ liên hệ của người đánh đàn kia. Thu Tuy thông qua đó kết nối với quang não của đối phương. Đối phương tựa hồ cũng biết có người muốn thêm mình, rất nhanh liền chấp nhận.

Pi pi: Quý tiên sinh, chào anh, tôi là Thu Tuy. Buổi hoà nhạc lần trước tôi cũng có mặt ở đó, màn trình diễn của anh đã làm tôi xúc động, anh đánh đàn rất hay.

Quý Hứa Dư: Chào cô, cô Thu. Cảm ơn lời khen của cô.

Pi pi: Xin lỗi vì đã làm phiền anh.

Quý Hứa Dư: Không sao, không có gì. Xin hỏi cô Thu thêm tôi là có chuyện gì sao?

Pi pi: Là thế này, tôi muốn mạo muội hỏi một chút, Quý tiên sinh có anh chị em gì không ạ?

Quý Hứa Dư ở bên kia màn hình nhìn thấy tin nhắn của cô gửi tới thì ngẩn ra, trong con ngươi xanh biếc nổi lên một gợn sóng.

Quý Hứa Dư: Không, tôi không có anh chị em gì?

Pi pi: Vậy à.

Quý Hứa Dư: Cô Thu đã gặp ai ạ?

Pi pi: Tôi có một người em trông rất giống Quý tiên sinh, cậu ấy là cô nhi và từng nói với tôi rằng muốn tìm người thân. Tôi nghĩ tới Quý tiên sinh, nên muốn hỏi thử anh.

Quý Hứa Dư: Vậy à, cô Thu thực sự rất tốt bụng. Nếu cô có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?

Pi pi: Xin lỗi, Quý tiên sinh, tôi sắp phải đi công tác vài ngày tới, e rằng không có thời gian.

Quý Hứa Dư: Không sao, khi nào cô Thu có thời gian, chúng ta gặp mặt cũng được.

Pi pi: Được, cảm ơn Quý tiên sinh. Đúng rồi, anh chơi đàn thật sự rất động lòng người, tràn ngập sức sống, thật vinh dự khi được nghe anh đàn.

Quý Hứa Dư: Cô Thu không cần quá khách sáo, tôi còn muốn cảm ơn cô vì đã yêu thích tiếng đàn của tôi như vậy.

Thu Tuy đóng cửa quang não, cô thấy Quý tiên sinh là một người rất ôn hòa. Dường như Quý tiên sinh không quá bài xích khả năng xuất hiện người thân, ít nhất anh ấy sẵn lòng gặp cô.

Thu Tuy thở phào nhẹ nhõm, pha thêm một ly trà nữa.

Tiếp theo, cô nghe thấy hệ thống thông báo: 【Ký chủ, tiến độ của chủ tuyến đạt 50% rồi, Khương Ngữ Sơ lần đầu tiên bộc lộ tài năng trước mặt nhiều người ở hệ máy móc.】
« Chương Trước