Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Người Qua Đường Tiểu Thư Là Vạn Nhân Mê

Chương 32: Nữ Beta qua đường trong thế giới ABO ( 5 )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Thu Tuy sửa đổi dữ liệu, viện nghiên cứu phán định rằng Khương Ngữ Sơ không còn giá trị nghiên cứu, yêu cầu đưa Khương Ngữ Sơ ra khỏi viện. Ban đầu, viện nghiên cứu định loại bỏ Khương Ngữ Sơ, nhưng một số học giả nhân quyền đã phản đối, cho rằng dù là người cổ đại, họ cũng nên được hưởng quyền lợi tương ứng.

Cô nói chuyện này với Lâm Tư Du, không biết anh đã dùng biện pháp gì, nhưng cuối cùng Khương Ngữ Sơ cũng được đưa đến học tại đại học Đế Quốc.

Trong phòng thí nghiệm 0812, cánh cửa kim loại luôn đóng kín cuối cùng cũng mở ra. Mùi thuốc khử trùng từ hành lang bay vào, dường như không khác biệt nhiều so với bên trong cánh cửa kim loại, nhưng Khương Ngữ Sơ vẫn cảm nhận được hương vị của tự do. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy kích động.

"Kế tiếp, cô sẽ đón nhận cuộc sống mới, cố lên, Ngữ Sơ." Thu Tuy đã mua một số nhu yếu phẩm và đưa cho cô ấy một chiếc túi trữ vật nhỏ.

"Đây là túi trữ vật không gian, tất cả nhu yếu phẩm tôi chuẩn bị cho cô đều ở đây. Tôi đã thiết lập nhận dạng võng mạc cho cô, cô chỉ cần đặt mắt vào vòng tròn và nhấn nút bắt đầu để mở." Nghĩ đến việc Khương Ngữ Sơ lần đầu tiên phải thích ứng với hoàn cảnh mới, Thu Tuy không khỏi dặn dò thêm.

"Vâng, em đã biết, cảm ơn chị Thu Tuy" Giọng Khương Ngữ Sơ tràn đầy niềm biết ơn.

Chính Thu Tuy đã kéo cô ra khỏi sự khủng hoảng và bế tắc, đưa cô trở lại với cuộc sống tươi sáng. Khương Ngữ Sơ sẽ không quên những gì Thu Tuy đã làm cho cô. Trong lòng cô thầm hứa.

"Phải rồi, nếu em cần sự giúp đỡ, có thể liên hệ với chị qua quang não, chị sẽ luôn ở đây." Thu Tuy nói đầy quan tâm.

"Vâng..." Khương Ngữ Sơ đáp lời, cô có chút ỷ lại nhìn Thu Tuy: "chị Thu Tuy, em có thể gặp lại chị không?"

"Tất nhiên, chị cũng có thời gian nghỉ ngơi mà, phải không?" Thu Tuy đùa vui.

Khương Ngữ Sơ ngượng ngùng nhấp môi cười.

---

Ánh sáng duy nhất từ cửa sổ nhỏ chiếu vào, bao quanh hai người, mang theo sự ấm áp và yên bình.

Sau khi tiễn Khương Ngữ Sơ không lâu, đã đến giờ Thu Tuy hẹn ăn cơm cùng Lâm Tư Du. Thu Tuy đến Lương Văn Các sớm 10 phút, đi đến vị trí đã đặt trước đó thì thấy người đàn ông đã ngồi đợi sẵn.

Người đó có làn da trắng nõn, mặc áo sơ mi trắng, bỏ một cúc áo để lộ ra yết hầu quyến rũ. Cổ tay áo được cài bằng đôi nút áo đá quý màu lục. Trang phục đơn giản nhưng lại toát lên vẻ ưu nhã khó tả, mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt màu tím hẹp dài mang theo sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

Khi nhìn thấy Thu Tuy, đôi mắt hẹp dài nheo lại, khóe môi nhếch lên, giọng nói từ tính hoa lệ cất lên: "A Tuy, cậu đã đến rồi, hôm nay cậu rất đẹp."

Hôm nay, Thu Tuy cố ý mặc một chiếc áo khoác len màu trắng phối hợp với váy dài màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, khiến cô trông như đang ở trong một buổi dạo chơi mùa xuân, thanh lịch và dịu dàng.

"Xin lỗi, đã để cậu đợi lâu." Lâm Tư Du kéo ghế cho Thu Tuy, cô vừa nói lời cảm ơn, vừa cảm thấy có chút áy náy.

"Không sao, là tớ không chờ nổi muốn gặp cậu, nên đã đến sớm." Lâm Tư Du mỉm cười, đôi mắt màu la tử lan luôn dõi theo Thu Tuy.

Thu Tuy ngẩn người, những lời nói của anh làm cô có chút bất đắc dĩ. Lâm Tư Du luôn như vậy, thẳng thắn và chân thành bày tỏ mọi điều với cô, đôi khi khiến cô không biết phải làm sao.

Lâm Tư Du dường như nhận ra cô khó xử, khẽ cười nói: "A Tuy, tất cả những gì tớ làm đều là hành động đơn phương. Tớ chỉ hy vọng có thể khiến cậu cảm nhận được tâm ý của tớ. Cậu không cần cảm thấy gánh nặng."

Thu Tuy lại nhìn đôi mắt đầy thâm tình của anh, thở dài. Thôi, mặc kệ cậu ấy, cô tin rằng không lâu sau, cậu ấy sẽ từ bỏ thôi.

Chỉ là, Thu Tuy không biết rằng, bốn năm trôi qua mà Lâm Tư Du vẫn không ngừng theo đuổi, chưa bao giờ dừng lại, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được.

"Thưa anh chị, hai người có muốn dùng bữa ngay bây giờ không ạ?" Nhân viên phục vụ nhà hàng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

"Vâng, làm phiền cô, cảm ơn." Thu Tuy gật đầu với nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thu Tuy chuyển đề tài, cười nói với Lâm Tư Du: "Lần này thật sự cảm ơn cậu, đã giúp đỡ mình rất nhiều."

Lâm Tư Du rót một chén trà nóng cho Thu Tuy, thong thả nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, huống chi còn có thể được A Tuy mời một bữa cơm, tớ vẫn lời rồi."

"Dù sao đi nữa, mình vẫn muốn cảm ơn cậu. Tuy nhiên, thân phận của Ngữ Sơ có chút đặc thù, hy vọng ở trong trường học, cậu có thể giúp tớ để ý em ấy một chút." Thu Tuy nói với sự chân thành.

Lâm Tư Du vẫn duy trì vẻ mặt ưu nhã, nhưng giọng nói mang theo ý cười: "A Tuy quan tâm cô nàng người cổ đại kia đến mức này, khiến tớ có chút ghen tị đấy."

Thu Tuy chỉ coi như anh đang đùa, cười nhẹ nhàng, duy trì bầu không khí hoà nhã.

Từ nhỏ, cha mẹ Thu Tuy đã rất cởi mở, trong nhà không có những quy củ nghiêm ngặt trên bàn ăn. Lâm Tư Du, là con trai của bộ trưởng tài chính đế quốc, gia đình có rất nhiều quy tắc, và lễ nghi trên bàn ăn cũng là một môn học bắt buộc. Nhưng khi ở trước mặt Thu Tuy, Lâm Tư Du càng muốn trò chuyện nhiều hơn với cô.

Trên bàn ăn, Lâm Tư Du dẫn dắt các đề tài, hai người trò chuyện, không khí rất hòa hợp.

Mặc dù là con trai của người nắm giữ trong tay nguồn lực tài chính quốc gia, Lâm Tư Du không theo nghiệp cha để vào hoàng cung làm quan, mà chọn đến đại học Đế Quốc làm giảng viên. Sau đó, nhờ thực lực và kiến thức uyên bác, anh trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học đế quốc.

Lâm Tư Du kể cho Thu Tuy nghe rất nhiều về những người và sự kiện anh gặp phải khi nhậm chức, khiến Thu Tuy dường như cũng được anh dẫn trở lại khuôn viên trường, nhớ lại thời gian phong phú và rực rỡ của thời đại học.

Thu Tuy và Lâm Tư Du quen biết nhau từ năm hai đại học. Khi đó, Thu Tuy còn chưa chuyển sang hệ nghiên cứu, cô đã rất nổi bật trong khoa, còn Lâm Tư Du là sinh viên xuất sắc của hệ cơ giáp, tự nhiên cũng nghe danh Thu Tuy.

Sau khi xem Thu Tuy thi đấu một lần, Lâm Tư Du chủ động tìm đến cô, mời cô vào đội tham gia giải đấu liên tinh tế. Khi đó, có lẽ vì biểu hiện bình tĩnh và mạnh mẽ trên sân thi đấu của Thu Tuy quá xuất sắc, nên ngoài Lâm Tư Du, không ai dám mời cô. Vì thế, Thu Tuy đã tự nhiên gia nhập đội của Lâm Tư Du.

“Lại nói tiếp, tiểu đội Chước Hoa của chúng ta lâu lắm rồi không có gặp mặt nhỉ.” Trong giọng nói của Thu Tuy mang theo hoài niệm.

“Hình như cũng khoảng 3 năm rồi, từ lúc cậu chuyển sang hệ nghiên cứu thì luôn đắm chìm ở trong phòng thí nghiệm, bọn mình cũng không tiện quấy rầy cậu.” Lâm Tư Du không nói ra, sau khi Thu Tuy rời đi, bọn họ có gặp nhau một lần, nhưng không có Thu Tuy, tựa như mất đi bộ phận ắt không thể thiếu, cảm thấy trống vắng vô cùng, từ lần đó, bốn người bọn họ cũng không gặp nhau nữa.

Trong mắt Thu Tuy hiện vẻ xin lỗi, xác thật, từ lúc cô chuyển sang hệ nghiên cứu không bao lâu thì bị thầy dẫn theo bên người tham dự các nghiên cứu, cô bận tối mày tối mặt, cũng không để ý đến các bạn bè bên cạnh.

“Xin lỗi……”

“A Tuy, cậu không cần xin lỗi, nỗ lực của cậu mọi người đều nhìn thấy, mặc kệ ở đâu, cậu cũng đều toả sáng, kỳ thật bọn tớ cảm thấy rất tự hào về cậu.” Lâm Tư Du cắt lời xin lỗi của Thu Tuy, giọng nói chứa sự dịu dàng.

Nhìn thiếu nữ băng thanh ngọc khiết ở trước mặt hiện giờ dường như hoà làm một với bóng hình tựa như hoa xuân năm ấy. Lâm Tư Du chân thành tha thiết nói: “A Tuy chỉ cần làm chính mình, vẫn luôn về tiến về phía trước là được, bất kể khi nào cậu quay đầu lại, chúng tớ đều sẽ ở phía sau cậu.”

Tiểu đội Chước Hoa, “Phương hoa đãi chước”, sự vật sáng rọi tốt đẹp đến cực điểm đáng giá chờ mong, đây là Thu Tuy vì tiểu đội của bọn họ lấy tên.

Thu Tuy chính là sự tốt đẹp đến cực điểm ấy, mang đến cho bốn người bọn họ ánh sáng rạng rỡ sáng rọi, như hoa hồng nở trong màn đêm u tối.
« Chương TrướcChương Tiếp »