Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Người Qua Đường Tiểu Thư Là Vạn Nhân Mê

Chương 26: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi kết giới tan vỡ, Đệ Vân Sơn cũng lập tức nhận ra tình hình nguy hiểm, phái toàn bộ tu sĩ xuống nhân gian.

Ngày đêm chém gϊếŧ, Thu Tuy đã kiệt quệ về thể lực, cô dựa vào thân kiếm để đứng thẳng, thở gấp.

“Sư tỷ, cẩn thận!” Giang Dư Cẩn hét lên.

Thu Tuy ngẩng đầu, thì thấy một con yêu quái màu tím, cả người toát ra khí đen, hung hăng chộp tới. Đồng tử cô co chặt, không kịp tránh, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh để tránh bị trúng chỗ chí mạng.

Một đạo kiếm khí quen thuộc đâm tới, chém đứt tay yêu vật. Thu Tuy kinh ngạc nhìn thấy một thiếu nữ đang chắn trước mặt mình.

“Là cô!”

“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Người che chắn cho cô chính là thiếu nữ mà trước đây cô đã cứu ở trong sơn động. Không ngờ trang sức phòng thân mà cô đưa cho cô ấy lại được dùng để cứu chính cô.

Giang Dư Cẩn chạy tới, gϊếŧ chết yêu quái, rồi quan tâm nhìn cô: “Sư tỷ, không sao chứ?”

Thu Tuy lắc đầu, nhìn thiếu nữ trước mặt và hỏi: “Tiểu cô nương, sao cô lại ở chỗ này?”

Thiếu nữ nắm chặt lấy mặt trang sức, nhỏ giọng nói: “Trong nhà có quái vật, mẹ và cha đều sắp chết, họ bảo ta trốn đi.”

Thu Tuy siết chặt kiếm trong tay, nhìn cô gái yếu đuối một thân một mình trước mặt, cô bèn tháo ngọc bội bạch ngọc tơ vàng bên hông mình xuống và đưa cho cô ấy. Ngọc bội này không chỉ tượng trưng cho thân phận đệ tử chưởng môn, mà còn là một món vũ khí phòng ngự. Dù số lần sử dụng không nhiều, nhưng cũng đủ để bảo vệ cô gái an toàn qua kiếp nạn này.

Thu Tuy đưa cô gái vào trong một căn nhà còn tương đối nguyên vẹn rồi bày ra trận pháp phòng ngự và dặn dò cô không được ra ngoài, sau đó cùng Giang Dư Cẩn rời đi.

“Tỷ tỷ có quay lại đây không?” Cô gái, vốn im lặng chấp nhận tất cả những gì Thu Tuy làm, đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất nhỏ.

Bước chân của Thu Tuy khựng lại, cô nhẹ nhàng trả lời: “Tạm biệt, tiểu cô nương.” Rồi bước đi, trong lòng biết rằng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thu Tuy rời khỏi căn nhà, ngự kiếm bay về phía trận hiến tế, nghĩ đến bây giờ trận pháp đã được bố trí, chờ cô tới đó, chắc hẳn sẽ hoàn thành gần xong.

“Tiểu Cẩn, đệ còn muốn đi theo ta sao?” Cô hỏi.

“Đương nhiên, mặc kệ sư tỷ muốn làm gì, ta đều đi cùng tỷ!” Giang Dư Cẩn ngữ khí kiên quyết.

“Đệ có thể chết đấy,” Thu Tuy nhắc nhở.

“Vậy thì sao, Giang Dư Cẩn ta cũng không phải là người tham sống sợ chết.” Thiếu niên thản nhiên đáp.

Nếu Lý Sân Năm xem Thu Tuy như người nhà duy nhất, thì Giang Dư Cẩn cũng không khác gì. Từ khi y được đưa vào Đệ Vân Sơn, từ lần đầu tiên nhìn thấy Thu Tuy, thấy nụ cười dịu dàng đến mức như muốn tan chảy của cô, thì Giang Dư Cẩn đã quyết định cột cuộc đời mình vào Thu Tuy. Mọi thứ của cô, Giang Dư Cẩn đều sẽ đi theo.

Thu Tuy là mối liên kết duy nhất của Giang Dư Cẩn. Y sẵn sàng đè nén tính tình của mình vì cô, sẵn sàng nỗ lực tu luyện để có thể bảo vệ cô tốt hơn, và thậm chí tìm vô số lý do để uống loại trà mà y ghét nhất, chỉ để có thể ở bên cô.

Giang Dư Cẩn không thể sống thiếu Thu Tuy, vì vậy, dù cô đi vào chỗ chết, y cũng sẽ cùng cô đối mặt với cái chết.

Thu Tuy nhìn thiếu niên đã lớn lên bên cạnh mình, từ một cậu bé chạy khắp nơi theo cô, giờ đã trở thành một thiếu niên trưởng thành, tự tin và có thể tự mình quyết định mọi việc. Cô vừa cảm thán vừa vui mừng.

Thì ra,cô đã ở thế giới này quá lâu, lâu đến mức cô gần quên mất cuộc sống thực sự của mình. Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, những người và sự việc nơi đây đã trở thành ký ức bất diệt của cô, những ký ức mà cô sẽ mãi nhớ và hoài niệm trong quãng đời còn lại.

Trong lúc trò chuyện với Giang Dư Cẩn, họ đã đi đến chỗ trận pháp hiến tế. Thu Tuy nhìn trận pháp đã được bố trí xong, bước lên phía trước.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi kết giới bị vỡ, linh trận được bố trí hoàn tất cách đây nửa canh giờ, nhưng số người thương vong vẫn không ngừng tăng lên. Trong lúc mọi người còn do dự và sợ hãi thì họ thấy một thiếu nữ, toàn thân đầy máu, nhưng khí chất lại vô cùng trong sạch, cầm theo thanh trường kiếm trắng như tuyết, từng bước tiến vào linh trận hiến tế, theo sau là một thiếu niên mặc hồng y đầy ngạo khí.

“Ta —— Tam đệ tử Tiên Vọng Phong của Đệ Vân Sơn, Thu Tuy, nguyện lấy thân tuẫn đạo, đổi lấy sự bình yên cho đại lục Li Thanh, để thiên hạ được thái bình.” Thanh âm nhu hoà nhưng kiên định có lực, truyền vào trong lòng mỗi người, mở ra từng đợt sóng bên trong họ.

“Ta —— Tứ đệ tử Tiên Vọng Phong của Đệ Vân Sơn, Giang Dư Cẩn, nguyện lấy thân tuẫn đạo, mong thiên hạ thái bình.” Thanh âm của thiếu niên vang lên rõ ràng rành mạch.

“Ta —— Tam đệ tử Dược Đan Phong của Đệ Vân Sơn, Sầm Tê, nguyện lấy thân tuẫn đạo...”

“Ta —— Ngũ đệ tử Thanh Vân Phong của Đệ Vân Sơn, Tôn Xu Ngọc, nguyện lấy thân tuẫn đạo...”

Từng lời thề mạnh mẽ vang lên, trong cảnh nhân gian đầy nước mắt và đau khổ, mang đến hy vọng như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Càng ngày càng nhiều đệ tử bước ra, tiến vào trận pháp hiến tế, khiến ánh sáng của trận pháp càng ngày càng mạnh, cho đến khi một cột sáng bắn thẳng lên trời, xuyên qua làn mây đen.

Mây đen dần tan biến, bầu trời xanh không mây, trong suốt như đá quý. Ánh sáng vàng ấm áp rải khắp đất trời, làm vạn vật hồi sinh, yêu quái dưới ánh kim quang kêu rên và hóa thành bọt nước. Ác mộng bị tia nắng ban mai xé nát, cỏ cây bừng nở, núi xuân xanh tươi. Họ đã thành công vượt qua một kiếp nạn nhờ sự hy sinh cao cả của các đệ tử Đệ Vân Sơn.

Ánh sáng rực rỡ kéo dài đến canh ba mới dần tắt. Mọi người vẫn đứng thẳng quanh linh trận hiến tế, tay cầm kiếm trước ngực, cúi đầu, dâng lên những kẻ không sợ trời lời chào tôn kính nhất.

Khi kim quang hoàn toàn tan đi, cảnh tượng ở trung tâm trở nên rõ ràng hơn. Trong linh trận hiến tế, nửa thanh kiếm cắm vào đất, nửa còn lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy hội tụ thành dải ngân hà, chảy vào vòm trời. Những người chủ nhân của nó đã mất đi, nhưng linh kiếm sẽ thay họ tiếp tục bảo vệ chúng sinh, cho đến khi tan biến trong làn sương mờ ảo. Linh trận hiến tế để lại những thanh kiếm cô tịch nhưng vĩ đại.

Biển sao lấp lánh, năm tháng trở thành những tấm bia kỷ niệm. Mọi thứ lại đi vào quỹ đạo, hướng tới niềm vui và vinh quang.

Ở một góc của Đệ Vân Sơn, linh khí bị bóp méo, một khe hở nứt ra từ hư không. Có bóng dáng thon dài mặc trang phục màu xanh đen bước ra. Thiếu niên này cao ráo và uy nghiêm, mặt mày mang theo chút sắc bén, ánh mắt trong trẻo thể hiện sự kiên nghị và trầm ổn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tỏa ra khí chất không thể kháng cự. Y không dừng lại lâu, chỉ khẽ lắc mình rồi biến mất vào không trung.

Thiếu niên lại xuất hiện tại một nơi ở, căn nhà tựa hồ đã lâu không có người sinh sống. Trong sân, cây phong hơi khô héo, vài nhánh cây đã ngả vàng hoặc có màu xám nâu. Y bước vào căn phòng phủ đầy bụi.

Lý Sân Năm cầm lấy một tờ phù truyền âm trên bàn, thổi đi lớp bụi, rồi đưa linh lực vào. Nhưng phù truyền âm lại không có phản ứng.

Tình huống này y đã gặp rất nhiều lần. Trong bí cảnh, lúc nào y muốn liên lạc với A Tuy sư tỷ, nhưng vì trong đó hoàn toàn tách biệt với bên ngoài nên y không bao giờ nhận được hồi âm. Khi đó, y chỉ có thể nắm chặt túi trữ vật mà sư tỷ đã đưa cho mình, vừa nghĩ về lúc mình bị sư tỷ đẩy vào bí cảnh, và tự nhủ rằng phải nhanh chóng thoát ra vì sư tỷ đang chờ y ở bên ngoài.

Nhưng khi y đã trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng tìm được đường ra và trở về Li Thanh đại lục, y lại không thể liên lạc với người mà y muốn gặp nhất.

Lý Sân Năm không biết Thu Tuy đang ở đâu, lòng y đầy sợ hãi, sợ rằng sư tỷ đã thật sự xảy ra chuyện. Y biết rõ thực lực của sư tỷ, xác suất cô bị thương là rất ít, nhưng... lỡ như...

Lý Sân Năm không dám nghĩ tiếp. Y chỉ có thể rời khỏi nơi ở của Thu Tuy và dự định tìm manh mối trong Đệ Vân Sơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »