Chương 25: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

Sở Dực chật vật tẩu thoát, y nhận thấy có người đang bàng quan quan sát, nhưng không ngờ người đó lại là Thu Tuy. Sau khi chứng kiến y tàn nhẫn gϊếŧ hại Cung Tranh, cô vẫn nhìn y bằng ánh mắt bình thường. Y không dám xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ có thể chạy trối chết.

Bên kia, người của Chấp Pháp Đường đã đến, họ thu dọn thi thể của Cung Tranh và đưa Thu Tuy vào phòng thẩm vấn.

Thu Tuy bình tĩnh thuật lại mọi điều cô đã chứng kiến. Sau khi Chấp Pháp Đường xác định cô không có hiềm nghi, họ để cô trở về.

Lại lệch… Cung Tranh không nên... Ông ta không nên chết bây giờ. Đáng lẽ ra ông ta phải chết sau khi Lý Sân Năm tiến vào bí cảnh, nhưng bây giờ... Cô không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thu Tuy ngồi trên giường, lòng đầy bất an.

Ngày hôm sau, tin tức chưởng môn qua đời lan truyền khắp Đệ Vân Sơn, các trưởng lão triệu tập mọi người để bàn bạc về việc bầu chọn chưởng môn mới.

Nhưng trong cuộc họp, những gì diễn ra khiến Thu Tuy hoàn toàn bất ngờ. Cô lại nhận được sự ủng hộ từ đại đa số:

"Ta cho rằng Thu Tuy là lựa chọn tốt nhất. Hiện tại, đại đệ tử và nhị đệ tử của chưởng môn đều không rõ tung tích, nàng ấy là tam đệ tử của chưởng môn, thực lực mạnh mẽ, lại được các đệ tử kính trọng. Nàng làm chưởng môn mới là thích hợp nhất."

"Ta đồng ý, Thu Tuy có tính cách ôn hòa, cẩn trọng, thiên phú xuất sắc. Tin rằng không lâu nữa, nàng ấy sẽ đột phá Hóa Thần kỳ."

"Ta cũng đồng ý..."

"Phanh!" Một tiếng vang lớn cắt ngang lời nói của mọi người. Phong trưởng lão cắm kiếm vào vỏ, cái bàn bên cạnh đã bị chém làm đôi. Ông ta hừ lạnh nói: "Thật là hồ đồ, một Nguyên Anh kỳ nhỏ nhoi, làm sao có thể đảm đương chức chưởng môn."

Thu Tuy cúi đầu nói: "Trưởng lão nói đúng, Thu Tuy tư chất còn thấp, không dám vượt rào, cảm tạ các vị đã hậu ái, nhưng hiện tại Thu Tuy chưa đủ năng lực đảm nhiệm chức trách chưởng môn này. Thu Tuy xin phép lui trước." Nói xong, cô cung kính rời đi.

Chỉ là khi cô rời đi, cô rõ ràng cảm nhận được vài ánh mắt đầy ác ý hướng về phía mình.

Diễn biến sau đó giống như trong cốt truyện. Các trưởng lão âm thầm tranh đấu với nhau, cả trong lẫn ngoài. Thu Tuy thì luôn ở trong viện, chờ đợi thời điểm bí cảnh mở ra.

Đến khi bí cảnh mở ra, Thu Tuy gọi Lý Sân Năm, chuẩn bị đưa y vào bí cảnh. Nhưng phiền toái nhanh chóng tìm đến. Vài đệ tử mặc áo bào tím viền bạc ngăn cản họ. Nhìn vào trang phục, biết ngay đó là người của Phong trưởng lão.

Thu Tuy không muốn nhiều lời, trực tiếp triệu hồi kiếm Đông Hi, bày ra tư thế nghênh chiến. Các đệ tử Phong Nguyệt liếc nhau, lập tức xông lên. Thu Tuy xoay kiếm, thân kiếm phủ băng hoa, hàn khí bức người, không trung thoáng chốc xuất hiện sương tuyết, mỗi đóa đều sắc bén như đao.

Lý Sân Năm cũng rút kiếm, kiếm quang xẹt qua, rồng vàng vọt lên trời, phát ra tiếng rít, lao thẳng về phía đệ tử Phong Nguyệt.

Hai người ứng phó với năm sáu đệ tử của Phong trưởng lão mà không rơi vào thế hạ phong. Nhưng dường như đây là một cuộc bao vây nhằm vào Thu Tuy, càng ngày càng nhiều người vây công lại. Thu Tuy vừa ứng chiến vừa chú ý đến tình hình của bí cảnh.

Linh lực xung quanh đột nhiên hỗn loạn, một cánh cổng lớn bất ngờ mở ra từ hư không, đó là lối vào bí cảnh!

Thu Tuy nhanh chóng lấy túi trữ vật bên hông, nhét vào l*иg ngực của Lý Sân Năm và dặn dò: "Phía trước là lối vào bí cảnh, đây là túi trữ vật của ta, bọn họ đều nhắm vào ta, đệ cầm lấy và nhanh chóng trốn vào trước đi."

"Sư tỷ! Ta không đi! Ta sẽ ở lại giúp tỷ..." Lý Sân Năm còn chưa nói xong, đã bị Thu Tuy đẩy vào trong bí cảnh.

"Sư tỷ!" Tiếng gọi vội vàng của Lý Sân Năm chỉ còn lại trong không trung. Nhưng ngay khi y tiến vào, cổng của bí cảnh bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất.

Nhìn cánh cổng đóng lại, Lý Sân Năm quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy túi trữ vật mà Thu Tuy đã đưa, y cắn răng, trong mắt đầy nỗi căm hận và bất lực. Lại một lần nữa...Y... không thể bảo vệ được gì...

Sau khi đưa Lý Sân Năm vào bí cảnh, Thu Tuy thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, với việc A Năm đi vào, cô có thể phát huy sức mạnh của mình tốt hơn.

Cô cắn đứt đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống, cô bôi máu lên thân kiếm Đông Hi, máu ngay lập tức bị hấp thu. Linh lực quanh người cô càng lúc càng mạnh, Đông Hi phát ra ánh sáng chói lóa, tuyết rơi đầy trời, dần dần làm mờ mắt mọi người. Đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, chỉ một chữ phù được thốt ra, băng sương lan tỏa, lấy Thu Tuy làm trung tâm, trong bán kính hơn 10 mét tất cả đều đóng băng.

Thu Tuy không muốn gϊếŧ người, vì cô biết rằng đại loạn của Li Thanh đại lục sau này vẫn cần sự trợ giúp của những đệ tử này. Băng sẽ tự động tan sau 5 ngày, đủ để Thu Tuy rời khỏi Đệ Vân Sơn.

Thu Tuy ngự kiếm bay đến chân núi Đệ Vân Sơn, kéo theo Giang Dư Cẩn, người vẫn đang chán nản nhổ cỏ, nhanh chóng rời đi.

"Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vàng như vậy?" Giang Dư Cẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đệ Vân Sơn xảy ra biến cố, sư phụ đã qua đời, và hiện tại các trưởng lão trong sơn môn đang gay gắt tranh giành quyền lực. Ta cũng bị nhắm đến, chúng ta hãy nhanh chóng đi xuống dưới chân núi để trốn đã." Thu Tuy vừa nói vừa cầm kiếm.

"Hả! Họ không làm gì sư tỷ chứ?" Giang Dư Cẩn nghe Thu Tuy nói vậy, lo lắng không chịu được, dường như muốn ngay lập tức quay lại đánh một trận với những người đó.

"Không sao, không cần lo lắng." Thu Tuy ngăn lại hành động mãnh liệt của Giang Dư Cẩn: "Tiểu Cẩn, lần sau nhớ không được xúc động như vậy, mọi việc nhất định phải cẩn thận."

"Vâng, ta biết rồi..."

Cuối cùng, Thu Tuy cùng Giang Dư Cẩn đến trú tại một thôn trang nhỏ cách kinh thành không xa, chờ đợi sự kiện tiếp theo diễn ra.

Khi âm thanh "Răng rắc" lan truyền khắp Li Thanh đại lục, mọi ngóc ngách của đất đều rung chuyển, thiên địa hỗn loạn, Thu Tuy hiểu rằng kết giới đã bị phá vỡ, yêu thú đang xâm nhập và tàn phá thế gian.

Âm thanh vỡ vụn truyền vào trong tai mỗi người, cùng với yêu khí ở bốn phía, nhân gian rơi vào cảnh hỗn loạn.

Trong một thoáng, Thu Tuy rút kiếm ra sẵn, đối mặt với những sinh vật hung ác, Giang Dư Cẩn thoáng sợ hãi, nhưng sau đó lập tức tham gia vào cuộc chiến đấu.

Tiếng yêu vật kêu rên, tiếng con người thét chói tai, nhân gian biến thành luyện ngục. Máu vẩy đến trên mặt Thu Tuy, cô chưa kịp lau đi thì đã có những con yêu quái khác xông tới. Cô nắm chặt kiếm trong tay, mạnh mẽ chém xuống, chặt đứt đôi người yêu vật trước mặt.

Cô biết cốt truyện tiếp theo là gì, mọi người ở Đệ Vân Sơn sẽ lấy thân mình tuẫn đạo, hiến tế sinh mệnh để vá lại lá chắn.

Mọi người ở trên núi bây giờ có lẽ đã biết tình hình, rất nhanh phái ra toàn bộ đệ tử cùng nhau chiến đấu. Thu Tuy nhấp môi, sắp rồi, cô sẽ là người đầu tiên hy sinh, trận chiến khốc liệt này cuối cùng sẽ kết thúc.

Sở Dực nhìn đám yêu vật cuồn cuộn không ngừng tiến tới, y kéo theo cơ thể đã bị phản phệ của mình, vận dụng những giọt máu cuối cùng để tự kíp nổ bản thân. Việc sử dụng tà trận tự nhiên có cái giá phải trả, y sớm đã bị phản phệ khi đang chiến đấu với Cung Tranh, nhưng vận mệnh đã định, y luôn chịu đựng nỗi đau, cố gắng chống chọi đến bây giờ. Y dựa vào việc cướp đoạt mạng sống của người khác để sống tạm, và giờ đây cũng đến lúc y phải xuống địa ngục.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Sở Dực như trở về Đệ Vân Sơn tươi đẹp ngày xưa, nơi có thiếu nữ dịu dàng, môi đỏ răng trắng với nụ cười hình trăng non nhẹ nhàng vẫy tay chào y. Y khẽ mỉm cười, trở lại dáng vẻ tản mạn tiêu sái của nhị sư huynh lúc đầu.

Ánh lửa bùng lên tận trời, sóng nhiệt tỏa đi, Nguyên Anh tu sĩ tự bạo, uy lực lớn khiến phạm vi mười dặm xung quanh đều trở thành bụi đất, yêu vật kêu gào trong tiếng rít đau đớn.