Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Người Qua Đường Tiểu Thư Là Vạn Nhân Mê

Chương 24: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ ngày ấy, Thu Tuy và Sở Dực không còn liên lạc với nhau. Điều khiến Thu Tuy bất ngờ là chưởng môn lại truyền âm gọi cô trở về. Trong lòng cô phỏng đoán, chưởng môn có thể đang muốn ra tay với mình. Ban đầu, Thu Tuy không định trở về, nhưng đột nhiên cô nhớ tới cốt truyện. Lúc này, nam chính hẳn đang bị các đại cường giả theo dõi vì thực lực mạnh mẽ của y.

Nhưng mà, cốt truyện dường như đã chệch hướng. Hiện tại, Lý Sân Năm tuy không chậm trễ tu luyện, nhưng cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ cửu giai. Trong mắt các đại nhân vật, y không đáng nhắc tới, càng không nói đến việc bị truy gϊếŧ. Cứ tiếp tục như vậy, Lý Sân Năm không có khả năng tiến vào bí cảnh. Có lẽ, cô nên nghĩ cách thúc đẩy cốt truyện một chút.

Bí cảnh nằm trong Đệ Vân Sơn. Có lẽ cô có thể nghĩ cách đưa Lý Sân Năm đến đó, cô tin rằng thế giới sẽ thúc đẩy y tiến vào bí cảnh. Đến lúc đó, giao cho y một ít pháp bảo của cô cũng có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về linh lực.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Thu Tuy cũng khắc khổ tu luyện, tu vi đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ. Dù đối mặt với chưởng môn, cô cũng có thực lực tự bảo vệ mình. Bởi vậy, Thu Tuy quyết định dẫn Lý Sân Năm trở về Đệ Vân Sơn một chuyến.

Khi nghe cô phải về, còn muốn mang theo Lý Sân Năm, Giang Dư Cẩn là người đầu tiên không đồng ý, y lập tức quấn lấy Thu Tuy, cũng muốn đi cùng cô. Thu Tuy biết lần này trở về là một hồi Hồng Môn Yến, cô chỉ có thể bảo vệ mình và Lý Sân Năm, cô không muốn Giang Dư Cẩn mạo hiểm, bèn cự tuyệt khẩn cầu của y.

“Sư tỷ, xin tỷ đó, mang ta đi cùng đi!” Giang Dư Cẩn với đôi mắt hồ ly tròn xoe, ngập nước, khiến người mềm lòng.

Nhưng Thu Tuy đã sớm quyết định. Tuy rằng cô dễ mềm lòng, nhưng trong việc lớn này, cô luôn có chính kiến. Cô vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi: “Tiểu Cẩn, đệ vừa mới tới không bao lâu, hiện tại nhiệm vụ cũng không quá khó khăn , kinh thành còn rất nhiều chỗ chơi, đệ có thể ở lại đây lâu thêm một chút. Ta xử lý xong việc sẽ trở lại.”

"Vậy sao tỷ lại mang tên kia về cùng?" Giọng của Giang Dư Cẩn có chút tủi thân, y trừng mắt hung tợn liếc nhìn Lý Sân Năm.

Thu Tuy bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêm túc nói: "Tiểu Cẩn, lần này thật sự không thể mang đệ đi."

Giang Dư Cẩn ngẩn ra, ý thức được làm nũng cũng vô dụng, chỉ có thể cắn môi dưới, im lặng trở về phòng.

"A Tuy sư tỷ, sư huynh như vậy thật sự không sao chứ? Huynh ấy trông rất tức giận." Lý Sân Năm lo lắng hỏi, khóe miệng lại ẩn cong lên.

"Ai..." Thu Tuy thở dài, xoa đầu Lý Sân Năm nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng, đệ ấy chỉ hơi giận chút thôi, chắc lát nữa sẽ ổn. Chúng ta hiện tại xuất phát đi."

"Được." Lý Sân năm cười, cọ cọ tay Thu Tuy, ngoan ngoãn lên tiếng.

Tốc độ của Thu Tuy và Lý Sân Năm không nhanh cũng không chậm. Đi được nửa đường thì Thu Tuy phát hiện một hơi thở quen thuộc, là Giang Dư Cẩn, y đã lặng lẽ đi theo. Thu Tuy bất đắc dĩ, cô nên đoán được với tính cách của Tiểu Cẩn, y sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Nhưng cô cũng không vạch trần, ngầm đồng ý để y đi theo.

Thẳng đến khi tới chân núi Đệ Vân Sơn, Thu Tuy dừng bước, quay đầu lại nhìn vào một cây trong rừng, nói: “Tiểu Cẩn, ra đây đi.”

Bóng dáng thon dài của thiếu niên bước ra từ bóng tối, vì tiện cho việc lén đi theo nên y thậm chí còn thay bộ áo hồng thường mặc thành một bộ áo tím khiêm tốn hơn. Trong đôi mắt hồ ly của y không có vẻ gì là bối rối vì bị phát hiện, ngược lại còn tỏ ra ngạc nhiên. Đôi mắt màu nâu kim lấp lánh, đôi môi hồng nhuận hé mở, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xinh.

“Sư tỷ! Làm sao tỷ phát hiện ra ta vậy?”

Thu Tuy bất đắc dĩ nói: “Tiểu Cẩn, đệ đã theo chúng ta suốt đoạn đường, còn định tiếp tục đi theo nữa sao?”

“Thì ra sư tỷ đã sớm phát hiện ta, quả nhiên là sư tỷ!”

“Tiểu Cẩn, nghe ta nói, từ đây trở đi đệ ở bên ngoài chờ chúng ta được không? Ta hứa với đệ, ba ngày sau ta nhất định sẽ quay lại đây.” Thu Tuy kiên nhẫn nói rõ ràng.

Giang Dư Cẩn cũng biết việc mình đi theo suốt đoạn đường là không đúng, hiện tại sư tỷ lại nghiêm túc như vậy, y cũng không muốn làm khó tỷ ấy, đành gật đầu đồng ý.

“Được, vậy thì ta chờ sư tỷ ở rìa rừng này, sư tỷ nhất định phải nhanh lên nhé.”

“Ừm.”

Sau khi tiến vào Đệ Vân Sơn và dẫn theo Lý Sân Năm đến gặp chưởng môn thì chưởng môn bảo cô về nghỉ ngơi trước, ngày mai mới một mình đi gặp ông ta. Thu Tuy hành lễ, rồi mang theo Lý Sân Năm lui xuống.

Trở lại nơi ở, Thu Tuy suy nghĩ. Dựa theo cốt truyện, bí cảnh hẳn là sẽ mở ra sau hai ngày nữa. Cô có lẽ phải nghĩ cách kéo dài thời gian chưởng môn tìm đến cô, bằng không cô sẽ không có cách nào đưa Lý Sân Năm vào bí cảnh. Nhưng chưa kịp nghĩ ra đối sách thì ban đêm cô đã cảm nhận được dòng linh lực dao động mạnh mẽ, tiếp đến là một loạt tiếng động ồn ào. Cô vội vã rời khỏi phòng, chạy về phía trung tâm phát ra tiếng động.

Đêm đen như mực lại có thứ ánh sáng kịch liệt của linh lực va chạm vào nhau, kiếm khí màu đỏ và màu lam đan xen. Nam tử áo đen không có pháp khí, chỉ dùng một thanh trường kiếm màu xanh để chiến đấu. Linh lực xung khắc phát ra những tiếng nổ vang chói tai.

Sau vài lần giao phong, Cung Tranh lâm vào thế yếu. Đột nhiên, ông ta triệu hồi ra một thanh kiếm, đâm vào từ phía sau nam tử áo đen. Kiếm ý mang theo cuồng phong, thổi bay tán loạn khung cảnh xung quanh.

Nam tử dường như cảm nhận được nên lập tức đằng sau xuất hiện một lốc xoáy máu hút thanh kiếm vào, từ trong lỗ hổng bộc phát ra cuồn cuộn hắc khí, hóa thành dây đằng đâm về phía Cung Tranh. Cung Tranh cố gắng né tránh nhưng vẫn bị đánh trúng, từ miệng vết thương chảy ra máu độc.

“Ngươi là ai! Vì sao lại muốn gϊếŧ ta!” Cung tranh che miệng vết thương, lớn tiếng chất vấn.

Người mặc áo đen chỉ cười lạnh, hắc khí trong tay tụ lại, hóa thành một thanh kiếm đen cuồn cuộn. Thân hình y chợt biến mất rồi đột ngột tới trước mặt Cung Tranh, hung hăng chém xuống. Cung Tranh muốn dùng kiếm chắn nhưng bị chặt đứt một bàn tay.

"Ngươi... Các hạ, nếu ngài có gì bất mãn, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, hoặc là... Ngài muốn gì, ta đều có thể cho ngài, xin các hạ thủ hạ lưu tình..." Cung tranh thở phì phò, cầu xin người trước mặt.

"A... Cung Tranh ơi là Cung Tranh, hóa ra bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy, quả nhiên, linh lực của người khác thì vẫn là của người khác..." Người mặc áo đen khinh thường nói.

"Ngươi! Ngươi làm sao biết..." Cung Tranh trừng lớn hai mắt, nhưng không đợi ông ta nói xong, một thanh kiếm màu đen trực tiếp đâm vào ông ta. "Phụt!" Tiếng máu me ứa ra.

"Ngươi nghĩ rằng chỉ có ngươi biết đánh lén à?" Kẻ mặc áo đen vừa trào phúng vừa triệu hồi thêm nhiều vòng tròn màu đen, tất cả hóa thành thanh kiếm của sự thù hận, từ phía sau đâm xuyên qua thân thể Cung Tranh. Máu dần dần chảy thành dòng, trong nháy mắt, đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng kiếm xé gió và tiếng hú thê lương.

Cho đến khi cơ thể Cung Tranh bị đâm thành hàng ngàn lỗ thủng, Thu Tuy mới xuất hiện. "Sở Dực, đi nhanh đi, nếu không muốn bị Chấp Pháp Đường bắt ngay tại chỗ." Giọng cô bình thản, không có quá nhiều dao động.

Kẻ mặc áo đen quay đầu, dường như có chút si ngốc. Dưới lớp mặt nạ, nửa khuôn mặt chưa bị che khuất vẫn mang theo nụ cười điên cuồng. Y ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ trong ánh trăng mông lung một lúc, rồi chật vật quay đầu tẩu thoát.

Thu Tuy đứng thẳng, cảm nhận được làn gió rào rạt, nhắm mắt lại. Trong không khí dày đặc mùi máu tươi, một giọt lệ thầm lặng rơi xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »