Chương 14: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

Sáng sớm ngày thứ hai, phó đội trưởng đã mang theo những người khác rời đi. Hai ngày qua gặp phải quá nhiều chuyện phức tạp, Thu Tuy bảo ba người nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều sẽ tập hợp ở đại sảnh của quán trọ.

Lý Sân Năm định dùng thời gian nhàn rỗi này để quay trở về Lý gia. Nhưng y vẫn quyết định trước hết phải báo cho Thu Tuy, tránh để cô lo lắng.

Y gõ cửa phòng Thu Tuy. “Vào đi.” Không chờ lâu, cửa liền được mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục của cô. Thu Tuy vừa mới tắm gội, tóc ướt vẫn còn nhỏ nước, cô chưa kịp dùng thuật pháp hong kho tóc thì Lý Sân Năm đã đến gõ cửa.

Thiếu niên nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi má ửng hồng, xinh đẹp thoát tục như đóa hoa phù dung, khiến y đỏ mặt ngượng ngùng đến mức như muốn phát ra hơi nóng, nói chuyện cũng lắp bắp:

“A Tuy sư tỷ, tỷ… tỷ vừa mới tắm rửa xong sao? Ta… thực xin lỗi, ta có phải đã làm phiền tỷ không?”

Thu Tuy nhìn vẻ câu nệ ngượng ngùng của Lý Sân Năm, không nhịn được mà bật cười, ôn hoà nói: “Không sao đâu, đệ tới tìm ta có việc gì à?”

Lý Sân Năm nói cho Thu Tuy nghe về kế hoạch ra ngoài đi dạo của mình, và Thu Tuy cũng gật đầu đồng ý.

Đang định chào tạm biệt Thu Tuy, nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, Lý Sân Năm không kiềm chế được hỏi: “A Tuy sư tỷ, tỷ nói nếu ta gặp khó khăn thì có thể đến tìm tỷ đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Thu Tuy khẳng định, ngữ điệu khiến cho người ta tin tưởng.

“Ta… Ta có một người bạn, y… trong nhà của y gặp chuyện, y phát hiện cha của mình có một bí mật, y muốn giải quyết rắc rối, cần phải biết được bí mật đó, nhưng y không biết làm sao để tìm ra…” Lý Sân Năm nói một cách mơ hồ, còn có chút vòng vo.

Nhưng Thu Tuy trong lòng hiểu rõ, đây hẳn chính là vấn đề của a Năm. Cô nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, hiện tại có lẽ Lý Sân Năm đã phát hiện ra đường hầm bí mật trong thư phòng của cha y và thấy được Tứ Phương Đài, nhưng vẫn chưa biết cách sử dụng nó.

“Có lẽ, bạn của đệ nên thử chứng minh thân phận của mình, dù sao đó cũng là bí mật của cha y mà phải không?” Thu Tuy uyển chuyển nhắc nhở.

Lý Sân Năm nghe xong liền lâm vào suy tư. Thu Tuy không nói gì thêm, đứng yên lặng ở cửa chờ.

Lý Sân Năm hình như cảm thấy mình đã biết phải làm gì, hưng phấn ngẩng đầu lên và thấy Thu Tuy vẫn ôn hoà nhìn mình. Y vội vàng bảo cô vào trong, đồng thời dùng linh lực hong khô tóc của Thu Tuy, vừa xin lỗi: “Xin lỗi! A Tuy sư tỷ, đệ hơi mất tập trung, tỷ mau vào phòng đi, đừng để bị ốm!”

Thu Tuy nhìn dáng vẻ áy náy của y, dịu dàng nói: “Không sao đâu, đệ quên ta đã là Kim đan rồi à, không dễ bị bệnh như vậy đâu. Ngược lại là đệ, mấy ngày nay chưa nghỉ ngơi, đừng để mình mệt mỏi quá.”

“Cảm ơn a Tuy sư tỷ quan tâm, ta vẫn khoẻ. Vậy ta đi trước đây, sư tỷ nghỉ ngơi cho tốt!”

“Ừ, a Năm cũng nên cẩn thận trên đường nhé.”

Sau khi tạm biệt Thu Tuy, Lý Sân Năm lại lần nữa quẹo vào con ngõ nhỏ quanh co. Trong đầu y nhớ lại những gì đã nghe được khi cùng đội đi điều tra hôm qua.

“Ai, ngươi nghe chưa? Tiểu như nhà Trương gia trở về rồi!”

“Cái gì? Thật sao? Nhưng cũng không lạ, rốt cuộc Đại Lý Tự khanh cũng đã ra tay. Xem ra Trương gia vẫn có thực lực ấy chứ.”

“Nói đến Trương gia, ta lại nhớ tới Lý gia. Ai mà tin được, Lý gia phong quang một thời giờ lại lụi tàn như thế…”

Một người khác nghe thấy hai người nói chuyện bèn tiến lại gần. Gã say khướt, miệng đầy mùi rượu, giọng nói mơ hồ không rõ: “Lý gia à… Ta biết! Nơi đó có tuyệt thế trân bảo! Ngay cả hoàng thất cũng thèm khát từ lâu. Nghe nói bảo bối đó có thể nghịch thiên cải mệnh…” Người đó còn chưa nói hết đã nặng nề ngủ.

“Trân bảo gì? Ngươi mau nói tiếp đi!” Hai người kia không ngừng lay người nọ, muốn nghe tiếp, nhưng gã lại không có động tĩnh gì nữa. Chờ hai người xem xét thì người nọ đã lặng lẽ tắc thở từ bao giờ.

“A—— Chết người!” Quán trà tức khắc loạn cả lên.

Lý Sân Năm chỉ chú ý tới có một cây kim nhỏ từ nơi không xa bay tới, lặng yên không một tiếng động đâm vào sau cổ người nọ, trong chớp mắt, người nọ liền ngừng thở.

Kẻ sát thủ hành động quá nhanh, y chỉ kịp nhìn thấy bàn tay của sát thủ. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, y đã tin rằng những lời người chết nói có một phần là sự thật.

Bởi vì y thấy trên tay sát thủ có một hình xăm, những hoa văn kim sắc tầng tầng lớp lớp tạo thành cánh hoa đan xen, một sợi chỉ vàng thô dày uốn lượn vòng quanh hoa văn, như thể đang bó chặt các cánh hoa lại. Lý Sân Năm không rõ hình xăm này có nghĩa là gì, nhưng y nhớ lại ngày Lý gia diệt môn, y cũng thấy hình xăm tương tự trên tay hung thủ.

Lý Sân Năm cảm thấy mình đã chạm vào một góc của chân tướng. Y một lần nữa đi vào thư phòng của cha. Nơi này vẫn giữ nguyên trạng như cũ. Y mới biết rằng, sau khi sự việc xảy ra, hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa Lý phủ và cử người canh gác hàng ngày. Trước đó, Lý Sân Năm đi đường nhỏ nên mới không bị phát hiện.

Lý Sân Năm đi thẳng đến cánh cửa ngầm bí mật trong thư phòng, quả nhiên, lại một lần nữa đối diện với Tứ Phương Đài, nơi toả ra ánh sáng nhàn nhạt. Lời của Thu Tuy vang lên trong đầu y.

“Chứng minh thân phận… Huyết mạch của Lý gia.” Một ý tưởng loé lên trong đầu Lý Sân Năm. Y nhìn khe lõm trên Tứ Phương Đài, dùng kiếm cắt vào tay mình. Máu tựa như những hạt châu đứt đoạn, nhỏ giọt liên tục. Lý Sân Năm đưa tay đến khe lõm.

Khi máu nhỏ vào khe lõm, kim quang bừng lên, Tứ Phương Đài rung chuyển không ngừng, đất đá rơi xuống. “Ầm ầm ầm” tiếng vang, tro bụi tan đi, một cửa đá xuất hiện trước mặt Lý Sân Năm.

Trong mắt Lý Sân Năm ánh lên sự vui mừng, y đã thành công! Sau khi băng bó đơn giản vết thương trên tay, y hít sâu một hơi, đẩy cửa đá ra.

Bên trong cửa đá, chồng chất lên những hòn đá chỉ có một thanh trường kiếm. Kiếm dài hai thước một tấc, cực mỏng, toàn thân đen nhánh như mực, chuôi kiếm bằng kim ngọc thạch, điêu khắc một con rồng mây màu vàng, uy nghiêm vô cùng. Lưỡi kiếm sắc bén như thu sương, toả ra hơi thở lạnh lẽo.

Dù đứng cách xa, Lý Sân Năm cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của kiếm. Như bị mê hoặc, y tiến lên, bàn tay chưa ngừng chảy máu nắm lấy chuôi kiếm. Ngay lập tức, thân kiếm phát ra chấn động dữ dội và tiếng vù vù. Ánh sáng chói mắt khiến Lý Sân Năm không thể không nhắm mắt lại.

Tiếng gió, tiếng lôi điện vang vọng, sóng biển xô ra… Những âm thanh tự nhiên ầm ĩ ở quanh Lý Sân Năm, song cuối cùng lại trở nên yên bình. Tĩnh lặng đến nỗi chỉ có tiếng đập của trái tim y vang vọng.

Lý Sân Năm từ từ mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt đó là thanh trường kiếm kia, lúc này đang ở yên trong tay y. Y nhìn xung quanh và không phát hiện gì khác lạ, cuối cùng, ánh mắt lại quay về thanh kiếm trên tay.

Đây có phải là tuyệt thế trân bảo mà mọi người vẫn luôn tìm kiếm? Vì thứ này mà gia tộc của y bị diệt môn? Trước mắt y không thể hiểu hết. Nhưng, bất kể ra sao, y cũng sẽ tìm được chân tướng cuối cùng, báo thù cho người thân đã mất của y.