Chương 11: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

Trên đường trở về, Lý Sân Năm không nói một lời, chỉ lặng lẽ theo sau Thu Tuy. Nhận thấy thiếu niên im lặng, Thu Tuy đột nhiên dừng bước. Lý Sân Năm không chú ý, suýt chút nữa va vào cô mới kịp dừng lại.

“A Tuy sư tỷ? Có chuyện gì vậy?” Giọng Lý Sân Năm khô khốc hỏi.

Thu Tuy nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, nghiêm túc và trịnh trọng nói: “A Năm, đừng tự trách mình.”

Lý Sân Năm kinh ngạc, y có chút không biết phải làm sao: “Ta…Ta…”

Thu Tuy nắm lấy tay Lý Sân Năm, từ từ mở ra các ngón tay của y, những dấu tay xanh tím hiện rõ trên lòng bàn tay:

“A Năm, đừng tự tạo áp lực cho bản thân. Nếu không phải đệ phát hiện ra yêu khí thì hôm nay cô gái đó có thể đã trở thành một khối thi thể lạnh lẽo. Đệ đã làm rất tốt.”

Cảm xúc mà Lý Sân Năm luôn kìm nén bỗng chốc sụp đổ trước lời nói của Thu Tuy. Y cúi đầu, giải toả hết thảy áy náy và hối hận. Hốc mắt y hơi đỏ:

“A Tuy sư tỷ, nếu không phải vì tư tâm của ta… Ta có thể đã cứu được họ. Ta quả nhiên… vẫn là quá vô dụng, tự cho mình là giỏi, nhưng kết quả là chẳng làm được gì. Ta có phải rất vô dụng không?”

Thu Tuy nắm chặt tay đang run rẩy của y, dịu dàng nói: “Không phải đâu, a Năm. Đệ đã rất giỏi rồi. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đệ đã từ một phàm nhân trở thành tu sĩ Trúc Cơ tam giai. Thiên phú của đệ không thể nghi ngờ.”

“Ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Trên đời này, không có ai là hoàn hảo cả. Càng không có ai có thể sống mà không phạm sai lầm. Mỗi người đều có điểm không tốt, đó là điều bình thường. Quan trọng là ta nên học cách chấp nhận.

Ta biết, gánh nặng mà đệ đang mang nặng tựa Thái Sơn, không thể dễ dàng lay chuyển. Nhưng đệ hãy nhớ kỹ, dù khoảng cách có xa xôi đến đâu, dù phải đối mặt với núi cao biển rộng, không có gì có thể giới hạn được khả năng và ý chí của con người.

Đệ phải kiên định với bản tâm của mình. Khi cảm thấy mơ hồ thì hãy tự hỏi bản thân và tìm cho mình con đường đúng đắn nhất. Đây là điều tất yếu đệ phải trải qua trên con đường tu luyện, đối với cuộc đời mình cũng vậy…”

Lời nói của thiếu nữ tựa như một cơn mưa xuân, nhè nhẹ và dài lâu, thấm vào từng tế bào, thổi tan đi những vết thương lòng, làm dịu lại tâm hồn khô cạn của y. Những gông xiềng chặt chẽ hơi buông lỏng, suy nghĩ của Lý Sân Năm cũng lặng lẽ thay đổi.

“Đa tạ sư tỷ dạy dỗ, những lời của a Tuy sư tỷ, ta sẽ ghi nhớ mãi.” Thiếu niên nhìn cô một cách chân thành và da diết.

Thấy Lý Sân Năm đã thấu hiểu những lời của mình, Thu Tuy không nói thêm gì nữa, tiếp tục bước về phía trước.

Khi trở lại quán trọ, Thu Tuy quay trở về phòng để nghỉ ngơi và chỉnh trang lại bản thân. Sau đó, cô xuất hiện ở đại sảnh, tìm một góc và gọi chủ quán mang lên chút thức ăn sớm. Dần dần, các đệ tử trên lầu cũng lần lượt xuất hiện và ngồi xuống theo lời mời của cô.

Thu Tuy không phải chờ lâu, mọi người đã đến đông đủ. Cô bắt đầu kể lại chi tiết những gì đã xảy ra hôm qua cho mọi người nghe.

Nghe xong lời kể của Thu Tuy, ai nấy đều không giấu được vẻ lo lắng và băn khoăn trên khuôn mặt.

Trong lúc kể chuyện, cô dừng lại và uống một ngụm trà. Ngay lúc đó, cô nghe thấy một đệ tử nhỏ giọng căm giận nói:

“Yêu quái đáng chết! Thật nên đem chúng bầm thây vạn đoạn.”

Thu Tuy tiếp tục: “Mặc dù hôm qua đã tiêu diệt phụ dơi, nhưng ta cảm thấy trong chuyện này vẫn còn uẩn khúc. Vì vậy, hôm nay ta định chia mọi người làm hai đội. Một đội sẽ theo ta trở lại hang động để điều tra kỹ lưỡng xem còn manh mối nào bị bỏ sót hay không. Đội còn lại sẽ theo phó đội trưởng tiếp tục ở kinh thành tìm hiểu tin tức.”

Thấy mọi người không phản đối, Thu Tuy liền thông báo đội hình mà cô đã sớm phân chia: “Lý Sân Năm, Trương Hạo, Lý Nguyệt Đình… các người ở lại kinh thành cùng phó đội trưởng. Sầm Tê, Long Tuyết Đồng, Triệu Trác Văn… các người sẽ cùng ta đi ngoại ô.”

Mọi người đều tỏ ra sôi nổi và đồng ý với kế hoạch, chỉ có Lý Sân Năm trong mắt có chút nghi hoặc và thất vọng. Nhưng y không lên tiếng phản đối, vì y tin tưởng vào quyết định của sư tỷ. “Sư tỷ làm như vậy tất nhiên là có lý do của tỷ ấy.” Lý Sân Năm nghĩ thầm trong lòng.

Thực tế, Thu Tuy đã cố ý tách Lý Sân Năm ra để y ở lại kinh thành, vì cô nghĩ rằng Lý Sân Năm sẽ muốn điều tra các vấn đề của Lý gia, và điều này sẽ thuận tiện hơn khi ở kinh thành.

Sau khi đội ngũ được phân chia rõ ràng, mọi người nhanh chóng chuẩn bị và hai đội bắt đầu đi làm nhiệm vụ của mình.

Thu Tuy dẫn đội trở lại hang động, băng cô để lại hôm qua vẫn chưa tan. Thu Tuy vung tay lên, biến đống băng giá thành bột, những thi thể người bị tàn phá nặng nề hiện ra trước mặt mọi người.

Có người không chịu nổi mùi hôi thối đã che miệng xoay người chạy ra khỏi hang động. Trong khi những người khác thì cố nén, sắc mặt cực kì khó coi.

Thấy Thu Tuy đã bắt đầu tìm manh mối, Sầm Tê cũng tiến lại gần, bắt đầu kiểm tra. Những người khác sau khi ổn định lại tinh thần, cũng lần lượt bắt đầu rà soát kỹ lưỡng từng ngóc ngách trong hang động.

Trong quá trình tìm kiếm, Thu Tuy phát hiện hai mắt của phụ dơi bị che kín bởi những sợi gân đỏ như máu. Theo lý mà nói, mắt của phụ dơi phải có màu tím đen, điều này khiến cô cảm thấy những con phụ dơi này khác lạ.

Mỗi thi thể đều bị đào đi trái tim, để lộ ra l*иg ngực trống rỗng. Nhìn vào biểu hiện dữ tợn trên khuôn mặt họ, có thể thấy trước khi chết bọn họ đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Thu Tuy nhíu mày, cô có linh cảm rằng chuyện này không hề đơn giản, nhưng tạm thời không tìm thấy thêm manh mối nào khác nên cô đành giữ sự nghi ngờ trong lòng.

Khi trời gần tối, Thu Tuy tạm dừng cuộc điều tra hôm nay để trở về quán trọ. Cô gọi mọi người tập hợp và cùng nhau hướng xuống chân núi. Vì Đệ Vân Sơn có quy định cấm ngự kiếm phi hành dưới trần gian trừ trường hợp khẩn cấp nên đoàn người phải đi bộ xuống núi.

Đường xuống núi khá gập ghềnh, trời cũng bắt đầu tối dần. Thu Tuy chú ý thấy một ngôi làng cách đó không xa, nên cô quyết định đến hỏi xem liệu có thể nghỉ chân ở đó qua đêm không, chờ đến ngày mai rồi tiếp tục trở về.

Đến gần hơn, họ phát hiện thôn trang đó rất cũ nát, hình như đã bị bỏ hoang nhiều năm. Thu Tuy dẫn theo mấy đệ tử tiến lên thăm dò trước, thấy không có gì nguy hiểm cô mới gọi các đệ tử khác tiến vào thôn trang.

Họ tuỳ tiện tìm một ngôi nhà, nhóm lửa lên. Ngôi nhà cũ, xà nhà suy sụp, miễn cưỡng chống đỡ cho khỏi sập, rêu xanh bám đầy khe hở. Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, ánh lửa chiếu rọi lên mặt từng người làm bầu không khí trở nên ấm áp hơn.

Thu Tuy ôm kiếm dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người nói chuyện nhỏ nhẹ. Đúng lúc này, Triệu Trác Văn nhỏ giọng nói vài câu với Sầm Tê. Hai người cùng nhau đứng lên, nói với người gác đêm rằng Triệu Trác Văn muốn đi vệ sinh nên Sầm Tê đi cùng.

Thời gian trôi qua, đã hơn nửa canh giờ nhưng Sầm Tê và Triệu Trác Văn vẫn chưa trở về. Thu Tuy tuy nhắm mắt nhưng cô vẫn luôn chú ý xung quanh. Khi người gác đêm đến báo cáo, cô mở mắt.

“Cậu ở lại đây, ta đi tìm bọn họ.” Nói xong, Thu Tuy vẽ một trận pháp bảo vệ trong phòng rồi nhanh chóng rời đi.

Cô đoán hai người đi vệ sinh nên không thể đi xa. Quả nhiên, cô không đi bao lâu liền nhận ra linh lực của Sầm Tê. Thu Tuy cẩn thận phân biệt, linh lực của y như một loại ám hiệu, hướng dẫn cô đi về phía đông nam.

Theo chỉ dẫn của Sầm Tê, cô nhanh chóng tìm thấy hai bọn họ. Họ đang vội vàng trở về.

Hai người nhìn thấy Thu Tuy đều sáng mắt lên: “Thu Tuy sư tỷ, có phát hiện mới!”

Thu Tuy ngẩn ra, sau đó thấp giọng nói:

“Được, dẫn ta đi xem.”