Chương 3: Hello, tổng tài daddy (2)

Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư

- --------------------------------

Xem ra Đường Cẩn Niên cảm thấy Thịnh Tình của anh ta là một đóa Bạch Liên Hoa nở rộ ở đỉnh tuyết sơn, thánh khiết tốt đẹp, nữ nhân khắp thiên hạ đều kém hơn Thịnh Tình, anh ta tuyệt đối không cho phép có người nói xấu cô ta, cho dù Cố Linh Tê là thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ta cũng không thể nói Thịnh Tình như vậy!

"Đường Cẩn Niên, trong lòng anh Thịnh Tình là nữ nhân tốt đẹp nhất trên thế giới, còn trong lòng tôi, cô ta chính là một kẻ thứ ba, nếu không phải cô ta xuất hiện thì anh với tôi sẽ giải trừ hôn ước sao?"

Trong lòng Linh Tê không khỏi dâng lên một cỗ bi ai.

Đường Cẩn Niên dường như có chút chột dạ, nói không chừng nếu không gặp Thịnh Tình thì sau khi anh ta tốt nghiệp đại học thật sự sẽ theo ý cha mẹ hai nhà cùng Cố Linh Tê kết hôn sinh con!

Vấn đề là không có nếu.

Thịnh Tình xuất hiện, cô ta giống như một người bạn đời được trời cao thiết kế riêng cho anh ta, bọn họ từ trong ra ngoài đều rất phù hợp.

"Sẽ, cho dù Thịnh Tình không xuất hiện anh cũng sẽ giải trừ hôn ước với em, Linh Tê, trong lòng anh luôn xem em là em gái, vì vậy mong em từ nay về sau đừng đem việc giải trừ hôn ước đổ lỗi lên đầu Thịnh Tình, là anh không nén nổi tình cảm đối với Thịnh Tình, là anh cường thủ hào đoạt(*) Thịnh Tình, nếu em muốn trách thì trách anh đi..."

(*)Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn. Hiểu nôm na là cưỡng ép, chiếm đoạt.

Thịnh Tình đứng một bên nghe thấy lời này của Đường Cẩn Niên, đáy lòng không khỏi có chút xúc động.

Cô ta bước tới, cùng Đường Cẩn Niên mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt tâm tình nhìn về phía anh ta, Đường Cẩn Niên trong mắt Thịnh Tình chính là cả thế giới!

"Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy các người, các người có thể đi rồi chứ?"

Ban đầu khi thấy Thịnh Tình Cố Linh Tê đã nghĩ, hẳn là nên hung hăng chèn ép Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên một chút, nhưng khi nhìn Thịnh Tình chim chuột với Đường Cẩn Niên trước mặt mình, lúc này cô chỉ muốn làm một điều duy nhất là đuổi đôi tra nam tiện nữ này ra ngoài, con mẹ nó đừng làm chuyện kinh tởm trước mặt cô! Thật buồn nôn!

Đường Cẩn Niên ôm eo Thịnh Tình, quát Linh Tê, "Linh Tê, em không thể nói chuyện lịch sự một chút được à?"

Lửa giận Linh Tê khó khăn lắm mới áp chế được nháy mắt lại cháy bùng lên, cô sao lại thành nói chuyện không lịch sự rồi? Cô từ đầu tới cuối đều rất lịch sự đấy nhé.

Nửa lời thô tục cũng không có!

"Cẩn Niên anh đừng như vậy, Linh Tê hiện tại là thai phụ, cảm xúc không ổn định, anh như vậy sẽ dọa sợ đứa bé trong bụng Linh Tê..."



Thịnh Tình dịu dàng nắm tay Đường Cẩn Niên, một bộ dạng Tiểu Bạch Hoa lương thiện thông minh.

"Câm miệng! Thịnh Tình, cô lại chưa từng mang thai làm sao biết cảm xúc không ổn định? Hai người cút cho tôi, muốn nói chuyện yêu đương thì đi nơi khác, đừng làm bẩn mắt tôi, làm bẩn nhà tôi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Tình trắng bệch, không thể nghi ngờ lời nói của Linh Tê đã chọc trúng chỗ đau của cô ta, cô ta hiếu thắng trong mọi chuyện, duy chỉ việc sinh con khiến cô ta thấp hơn người khác một cái đầu.

Cô ta không nói nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi xuống, bộ dáng ấm ức đến cực điểm làm Đường Cẩn Niên hận không thể ôm cô ta vào trong lòng mình.

"Cố Linh Tê, em nói thêm câu nữa..."

Linh Tê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn về phía Đường Cẩn Niên, "Đường Cẩn Niên, anh cái tên khốn nạn..."

Linh Tê thấy Đường Cẩn Niên thực sự là một tên khốn, Cố Linh Tê và anh ta là thanh mai trúc mã ngần ấy năm hẳn phải hiểu rõ tính cách của đối phương, kết quả anh ta vì một Thịnh Tình không rõ lai lịch mà tổn thương Cố Linh Tê hết lần này đến lần khác, ngay cả sau này khi Thịnh Tình làm Cố Linh Tê khó sinh mà chết, Đường Cẩn Niên biết chân tướng nhưng vẫn lựa chọn bao che, nam nhân như anh ta quả thực là khốn nạn của khốn nạn!

"Cố Linh Tê, đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng anh cảnh cáo em, nếu em còn dám nói Thịnh Tình một câu nữa thì đừng trách anh đánh em!"

"Đánh tôi?"

Linh Tê từng bước một đẩy Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên đôi tra nam tiện nữ này ra khỏi cửa.

"Không đánh thì không phải đàn ông!"

Đường Cẩn Niên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Linh Tê không nhịn được vươn tay đẩy một cái, Linh Tê liền ngã xuống đất.

Thịnh Tình kinh hãi, nhanh chóng tách khỏi Đường Cẩn Niên muốn nâng Linh Tê dậy.

"Không cần cô đỡ."

Cố Linh Tê chỉ cảm thấy bụng đau nhẹ, trong nháy mắt cảm giác hình như mình chơi hơi lớn, bị Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình tra nam tiện nữ này làm tức giận một trận, cô rõ ràng đã quên mất rằng mình hiện đang mang thai.

Xong đời rồi, hy vọng bé cưng không vấn đề gì!

"Thịnh Tình, mặc kệ cô ấy, chúng ta đi..."

Đường Cẩn Niên kéo Thịnh Tình vào thang máy, ngược lại Cố Linh Tê chậm rãi đứng lên, từ trong góc nhìn theo, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Trong thang máy Thịnh Tình vẫn một bộ lo lắng, "Cẩn Niên, chúng ta cứ đi như thế này Linh Tê và đứa bé xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"



"Quản cô ta làm gì? Dù sao Cố gia cũng không muốn đứa bé lai lịch không rõ ràng này, xảy ra chuyện vừa lúc!"

Trong lòng Đường Cẩn Niên chợt hiện lên một tia lo lắng, nhưng nháy mắt đã biến mất.

Thịnh Tình càng nghĩ càng thấy không đúng, đây là đang xảy ra chuyện gì?

Cố Linh Tê đơn thuần khờ dại giống như biến thành một người khác!

Cô ta hao tổn tâm cơ tính kế lâu như vậy không thể nói hỏng là hỏng, ngàn vạn lần không thể để lộ chân tướng!

Cố Linh Tê bình tĩnh lấy điện thoại di động thực hiện lần lượt hai cuộc gọi là 110 và 120(*), nói rằng cô bị đẩy ngã.

(*) 110 và 120: tương ứng với 113 và 115 của Việt Nam.

Trong khi chờ 110 và 120, Cố Linh Tê dứt khoát ngồi trên mặt đất, trong lòng không ngừng cầu nguyện bé cưng nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Nếu không Cố Linh Tê sẽ không lấy được chúc phúc chi tâm mất.

Nhiệm vụ đầu tiên đã không lấy được chúc phúc chi tâm thì làm thế nào mới thu thập đủ mười tám viên chứ!

Chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác của 110 và 120 đều đã đến. Thấy Cố Linh Tê đang mang thai nên quyết định đưa cô đến bệnh viện gần đó để kiểm tra trước. Trên đường đến bệnh viện, nhân viên 110 cũng ở trên xe cứu thương chở Cố Linh Tê làm ghi chép.

Vị trí Cố Linh Tê ngã ngay lối vào cửa thang máy có camera theo dõi nên hoàn toàn không phải lo lắng không có chứng cứ.

Nhân viên 110 xem xong video giám sát xác nhận thật là Đường Cẩn Niên ra tay, tuy rằng không rõ ràng lắm sự việc như thế nào, suy cho cùng là một người đàn ông lại đẩy một thai phụ sáu tháng, đẩy xong liền đi luôn nhất định không phải người phúc hậu gì.

Cố Linh Tê nằm viện, nhân viên 110 phải liên hệ với cha mẹ Cố Linh Tê trình bày về nguyên nhân và hậu quả của việc Cố Linh Tê nhập viện, từ đầu tới cuối nói hết một lần.

Nghe xong nhân viên 110 giải thích, tâm tình Cố gia nhị lão cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vào phòng bệnh thì thấy Cố Linh Tê đang nằm trên giường xem TV.

"Linh Tê, đã có chuyện gì? Mẹ nghe nhân viên 110 nói là Cẩn Niên đẩy con?" Mẹ Cố thiếu kiên nhẫn, hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Cố Linh Tê.

Giây phút nhìn thấy Cố gia nhị lão, Linh Tê liền nghĩ đến cha mẹ nuôi của mình, "Mẹ, người không tin Đường Cẩn Niên đẩy con? Hoặc cho dù anh ta có đẩy con thì cũng là con sai?

"Linh Tê, mẹ con không có ý đó!" Cha Cố thấy ngữ khí Linh Tê không đúng, vội vàng đứng ra hoà giải. "Chúng ta vừa nhận được điện thoại của 110 đã vội vàng chạy tới, mẹ con chỉ là đang lo lắng!"