Chương 40: Hắc đạo tổng tài (3)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Báo thù Triệu Bảo Nhi, Bắc Vũ Đường quyết định ăn miếng trả miếng. Tất cả những gì nguyên chủ từng trải qua, đều phải để Triệu Bảo Nhi nếm thử.

Bước đầu tiên cô phải làm, đó là kéo cha Bắc, mẹ Bắc, Bắc Dật Phong sang trận doanh của mình. Triệu Bảo Nhi đối với người Bắc gia mà nói, là đứa trẻ họ yêu thương mười chín năm, tình cảm sâu đậm, không phải nói đứt là đứt.

Mà cô, đối với họ chỉ là người xa lạ có cùng huyết thống, không có tình cảm gì với nhau. Tình cảm duy nhất họ có với cô, có lẽ chỉ có áy náy.

Kiếp trước, Bắc Vũ Đường bị Triệu Bảo Nhi tính kế, khiến áy náy của họ biến mất không còn, nên họ chán ghét đứa con gái này.

Kiếp này, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra, cô sẽ khiến họ ngày càng áy náy.

Cha Bắc luôn vội vàng chuyện công ty, rất ít khi ở nhà, tạm thời không thể xoát cảm giác tồn tại. Còn mẹ Bắc, đang theo một đám phu nhân đi lễ Phật, một thời gian nữa mới trở về.

Bắc Dật Phong là người duy nhất cô có thể công lược lúc này. Nhưng mỗi ngày Bắc Dật Phong trở về, đều bị Triệu Bảo Nhi cuốn lấy, làm cô không có cơ hội ra tay.

Tuy nhiên, xoát độ áy náy, cần thời gian thích hợp, thời điểm thích hợp, mới có thể làm ít được nhiều.

Núi Long Cảnh, đường quốc lộ uốn lượn, hoàn cảnh u tĩnh, ánh hoàng hôn xuyên qua tán lá tạo nên những bông hoa nắng trên đất. Một bóng người đang chạy dọc theo đường quốc lộ.

Thời gian này có rất nhiều xe, có rất nhiều người tan tầm về nhà, không ít người chú ý tới bóng người đang chạy đó.

Lúc này, một chiếc xe thương vụ chậm rãi đi tới, khi còn cách người đang chạy không đến 500m, người đó đột nhiên ngã xuống đất.

Tài xế thấy vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở cậu chủ ngồi phía sau, "Thiếu gia, phía trước có người ngất xỉu."

Bắc Dật Phong ngẩng đầu khỏi văn kiện trong tay, thấy ven đường có một người đang nằm.

"Qua nhìn xem." Bắc Dật Phong phân phó.

Người ngoài không thể tiến vào núi Long Cảnh, người có thể đi vào, chỉ có thể là người ở trong này.

Tài xế xuống xe đi qua, lúc thấy rõ người trên mặt đất, đôi mắt trợn to. Tài xế vội vã trở về, nôn nóng nói, "Thiếu gia, là tiểu thư Vũ Đường."

"Cái gì?!" Bắc Dật Phong sửng sốt, ném văn kiện, lập tức xuống xe.

Lúc đến trước mặt Bắc Vũ Đường, thì thấy sắc mặt cô tái nhợt. Bắc Dật Phong nhanh chóng bế cô lên, đưa lên xe.

"Đến bệnh viện, mau!"

Bắc Dật Phong véo véo cô, không có phản ứng, duỗi tay sờ trán cô, không quá nóng.

Tới bệnh viện, nhân viên y tế lập tức mang cô đi kiểm tra toàn diện. Bắc Dật Phong ngồi ở hành lang bệnh viện chờ kết quả.

Hồi lâu sau, bác sĩ cầm bản kết quả xét nghiệm ra.

"Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?" Bắc Dật Phong hỏi.

Tuy anh ta và cô không quá thân, nhưng dù sao cô cũng là em gái ruột của mình.

Bác sĩ nhìn thoáng qua Bắc Dật Phong nhân mô nhân dạng, mày nhăn chặt, giọng nói lãnh đạm, "Cô bé thật sự là em gái ruột của cậu?"

"Có ý gì?" Bắc Dật Phong nhăn mày.

Bác sĩ đưa kết quả cho anh ta, "Em gái cậu bị thiếu dinh dưỡng thời gian dài, thiếu máu, còn rất nhiều bệnh khác, những bệnh này không lấy mạng người, nhưng lại cực kỳ tra tấn người. Quan trọng là nếu không điều trị tốt, sẽ trở thành bệnh nặng, đến lúc đó muốn chữa cũng đã chậm."

"Những bệnh này phần lớn là do thời gian dài lao động, lại nghỉ ngơi không tốt. Tôi thấy gia cảnh nhà cậu không tệ, con trẻ nên học tập mới là đúng đắn." Bác sĩ nói lời thấm thía.

Bắc Dật Phong bị ánh mắt mang theo khinh thường và hoài nghi của bác sĩ nhìn đến rất xấu hổ, anh ta thật sự không biết, thì ra trên người cô có nhiều bệnh như vậy.

Anh ta không khỏi nhớ lại lời nói của cô ngày cha trở về ấy.

Bắc Dật Phong nhìn những bệnh lớn bệnh nhỏ trên tờ kết quả, rốt cuộc trước kia cô phải sống như thế nào. Bắc Dật Phong hồi tưởng một chút, bản thân vậy mà lại không biết chút gì.

Cô chưa từng nói, mà chính mình dường như cũng chưa từng hỏi.

Bắc Dật Phong nắm chặt tờ kết quả kiểm tra trong tay, một khắc này, đáy lòng cảm thấy áy náy cực kỳ.

Bắc Dật Phong ra khỏi văn phòng bác sĩ, không tự giác lấy di động ra, gọi điện cho một người, "A Vĩ, điều tra rõ em gái tôi đã sống thế nào những năm nay."

Người ở đầu bên kia sửng sốt, cười nói: "Anh em, cậu chưa tỉnh ngủ à. Em gái cậu mỗi ngày đều ở bên cậu, còn cần tra cái gì."

"Không phải Bảo Nhi." Bắc Dật Phong sửa đúng.

A Vĩ bừng tỉnh, "À, cậu đang nói cô em gái ruột mới nhận lại của cậu ấy à. Suýt nữa thì quên cô ta. Thằng nhãi cậu, sao đột nhiên lại muốn điều tra quá khứ của cô ta vậy? Có phải cô ta có vấn đề gì không? Tớ nghe nói, em gái mới tới của cậu tính tình không tốt lắm."

Bắc Dật Phong vừa nghe A Vĩ nói bậy về Bắc Vũ Đường, không vui nhăn mày, "Ai nói tính tình con bé không tốt?"

A Vĩ nghe ra anh ta không vui, biết y là người rất bênh vực người mình, vội vàng cười ha ha nói: "Tớ chỉ là nghe đồn mà thôi, đồn đãi mà thôi."

"Chuyện này đừng cho những người khác biết." Bắc Dật Phong không yên tâm dặn dò một câu.

"Được."

Ngắt điện thoại, Bắc Dật Phong đi vào phòng bệnh, nhìn người trên giường bệnh mặt trắng bệch, ngũ quan tinh xảo đó cực kỳ giống mẹ.

Tính tình con bé hẳn là giống cha, quật cường. Bị nhiều bệnh như vậy, vì sao không nói cho bọn họ?

Tiếng chuông di động vang lên, Bắc Dật Phong nhìn thoáng qua cái tên hiện lên trên màn hình, lông mi hơi giãn ra, ấn nghe, đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến một giọng nói ngọt ngào.

"Anh, anh còn chưa tan làm sao?" Giọng nói nũng nịu của Triệu Bảo Nhi vang lên.

Bắc Dật Phong nhìn thoáng qua người còn nằm trên giường bệnh, "Anh còn bận chút việc, hôm nay không thể ăn cơm cùng em."

"Được rồi. Anh phải chú ý nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc, nếu không em sẽ đau lòng." Triệu Bảo Nhi làm nũng.

"Ừ." Bắc Dật Phong mới vừa ngắt điện thoại, đã nghe được một giọng nói thanh lãnh.

"Tôi không sao. Anh có thể trở về với cô ta."

Bắc Dật Phong nhìn Bắc Vũ Đường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đi lên trước, "Cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh ta.

Bắc Dật Phong nhìn thấy cô thụ sủng nhược kinh, không hiểu sao lòng lại tê rần. Bọn họ là người thân của cô, quan tâm cô không phải là chuyện đương nhiên sao, vì sao cô lại cảm thấy bất ngờ chứ.

Anh ta không tự chủ nhớ lại cách hai người sống chung khoảng thời gian qua, lại kinh ngạc phát hiện, mình rất ít khi nói chuyện với cô, đừng nói đến việc quan tâm cô.

Tại sao lại như vậy?!

Bắc Dật Phong không nghĩ ra vì sao mình lại chưa từng quan tâm hỏi thăm cô một lời. Khi đó mình đang làm gì, dường như là đang an ủi Bảo Nhi thấp thỏm lo âu.

Bắc Dật Phong càng nghĩ càng cảm thấy mình thực có lỗi với cô em gái này vì đã bỏ lơ cô, càng lúc càng áy náy.

"Bệnh cũ mà thôi, tôi quen rồi. Anh về với cô ta đi, nếu anh không về, cô ta sẽ sợ hãi." Bắc Vũ Đường nói xong, không nhìn anh ta, trực tiếp nhắm mắt lại.

Bắc Dật Phong thấy cô như thế, nếu là mấy giờ trước, sẽ nghĩ cô không biết tốt xấu, nhưng giờ, tâm cảnh khác nhau, tâm tình tất nhiên sẽ khác biệt.

Ai bị bệnh cũng muốn có người chăm sóc, cô cũng vậy. Rõ ràng là nghĩ cho người ta, lại lạnh lùng như thế, người không biết còn tưởng cô ghét người ta đấy.

Bắc Dật Phong hiểu biết cô thêm một chút, lại càng thương tiếc cô hơn.

Một đêm này, Bắc Dật Phong canh giữ trước giường, đến tận hôm sau, bác sĩ nói có thể xuất viện. Bắc Dật Phong vốn định đưa cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng bị cô từ chối.

Lúc tới trường học, Bắc Vũ Đường nhắn một tin cho Mỹ Ni. "Nói cho Triệu Bảo Nhi, tối qua Bắc Dật Phong luôn chăm sóc tôi, giờ tự mình đưa tôi tới trường học."

Mỹ Ni thấy tin nhắn, lập tức gọi điện cho Triệu Bảo Nhi. Lúc này, Triệu Bảo Nhi đang nhàn nhã ở nhà dùng bữa sáng, lại nhận được điện thoại của Mỹ Ni.

"Có chuyện gì sao?"

Mỹ Ni nôn nóng hỏi, "Bảo Nhi, cậu biết hôm qua anh cậu ở đâu không?"

Triệu Bảo Nhi nhướng mày, "Ở công ty tăng ca, sao vậy?"

"Tăng ca cái gì! Anh cậu hôm qua chăm sóc Bắc Vũ Đường cả đêm đấy!"

Phản ứng đầu tiên của Triệu Bảo Nhi là không tin.

Anh trai không thích Bắc Vũ Đường, sao có thể ở bên cô ta, thậm chí còn là suốt đêm được.

"Không thể nào!"

Mỹ Ni thả đại chiêu, "Cậu đừng có mà không tin tớ. Anh cậu giờ đang đưa nó tới trường đấy."

Triệu Bảo Nhi nắm chặt điện thoại hơn, cô ta giữ bình tĩnh nói, "Tớ biết rồi."

Ngắt điện thoại, Triệu Bảo Nhi quay đầu hỏi Tần quản gia.

"Chú Tần, sao Vũ Đường còn chưa xuống ăn cơm sáng vậy? Nếu cứ vậy, lát sẽ bị muộn." Triệu Bảo Nhi vẻ mặt quan tâm lo lắng nói.

Tần quản gia cười trả lời, "Đại tiểu thư hôm qua không về, giờ hẳn đang ở cùng đại thiếu gia."

"Anh ở cùng cậu ấy?" Triệu Bảo Nhi kinh ngạc nhìn ông, đáy lòng lại là sóng to gió lớn.

"Đúng vậy, hôm qua đại tiểu thư không thoải mái, thiếu gia chăm sóc cô ấy cả đêm."

"À." Triệu Bảo Nhi lên tiếng.

Vừa ra khỏi nhà, Triệu Bảo Nhi lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt Cố Mộng Ninh.

"Bảo Nhi, làm sao thế?"

"Mộng Ninh, tớ..." Triệu Bảo Nhi vừa mở miệng, sau đó là tiếng nức nở âm thầm, không nói gì cả.

"Sao thế? Có phải đồ quê mùa Bắc Vũ Đường lại bắt nạt cậu không?" Phản ứng đầu tiên của Cố Mộng Ninh chính là như thế, vì mỗi lần Triệu Bảo Nhi bị uỷ khuất đều là do con bé đáng giận kia.

"Không, không có. Chỉ là tâm tình của tớ không tốt." Triệu Bảo Nhi cực lực giải thích.

Cô ta không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Cố Mộng Ninh càng tin tưởng là Bắc Vũ Đường giở trò quỷ sau lưng.

"Bảo Nhi, cậu đừng thương tâm, hôm nay tớ nhất định sẽ dạy dỗ nó."

"Đừng!"

"Cậu đừng khuyên tớ, nếu không dạy dỗ nó một chút , nó sẽ nghĩ mình vào Bắc gia rồi là có thể không biết trời cao đất dày. Cậu yên tâm, bọn tớ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để nó không dám nhằm vào cậu nữa." Nói xong, Cố Mộng Ninh ngắt điện thoại, gọi điện cho Lăng Phỉ và mấy chị em khác.

Mọi người nghe thấy Bảo Nhi bị con dế nhũi kia bắt nạt, cả đám đều căm phẫn muốn xả giận cho Triệu Bảo Nhi.

Mấy người bàn bạc, cuối cùng quyết định chặn Bắc Vũ Đường.

Một bên khác, khi xe chạy được một nửa đường, Bắc Vũ Đường lên tiếng, "Đến bên kia thì dừng một lúc."

"Còn chưa tới trường học đâu." Bắc Dật Phong nhắc nhở.

"Bữa sáng nhà đó làm không tệ."

Bắc Dật Phong sửng sốt, chợt hiểu ra ý của cô, thầm ảo não, vậy mà lại quên bữa sáng. Bắc Dật Phong dừng xe ven đường, Bắc Vũ Đường đứng một bên chờ anh ta, thấy anh ta xuống xe, mới đi về phía trước.

Bắc Dật Phong đương nhiên cũng chú ý hành động nhỏ này, nhưng thấy cô lạnh lùng, cũng không nói gì thêm. Nếu không phải chú ý, chỉ sợ anh ta sẽ nghĩ cô thật ích kỷ.

Bắc Dật Phong phát hiện, cô không hiểu cách nói chuyện, không giống Triệu Bảo Nhi thường làm nũng.

Hai người một trước một sau vào trong cửa hàng, lúc tới cửa, Bắc Vũ Đường đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với anh ta, "Điều kiện ở đây không tốt, nếu anh không quen, bên cạnh còn một nhà ăn không tệ."

Đây là một cửa hàng bán đồ ăn sáng rất nhỏ ở mặt tiền, phòng đã cũ, tường còn bám khói dầu đen nâu bẩn thỉu, trên đất còn có rác rưởi.

Toàn bộ hoàn cảnh, chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung, 'Dơ, loạn, kém'.

Nơi như thế này trước nay Bắc Dật Phong đều không tới, đừng nói là dùng bữa ở đây. Nếu là ngày thường, anh ta chắc chắn sẽ chọn nhà sạch sẽ hơn để dùng bữa, nhưng đối mặt với đôi mắt thanh triệt sáng ngời của Bắc Vũ Đường, anh ta trực tiếp đi vào trong, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Bắc Vũ Đường ngồi đối diện anh ta, "Thật ra anh không cần miễn cưỡng bản thân."

Bắc Dật Phong cảm thấy mình bị cô xem thường, ho nhẹ vài tiếng, "Anh không miễn cưỡng, nơi này cũng không tệ lắm." Những lời này hoàn toàn là trái lương tâm.

Bắc Vũ Đường nhún nhún vai, không định khuyên bảo.

"Anh muốn ăn gì?" Bắc Vũ Đường hỏi, "Ở đây có bánh bao nhỏ và cháo ăn rất ngon."

"Vậy món đó đi."

Bắc Vũ Đường hô với bà chủ quán, "Hai chén cháo, một vỉ bánh bao nhỏ."

Bà chủ quán nhanh chóng bưng hai chén cháo qua, Bắc Dật Phong chú ý thấy ngón tay của bà chủ quán đã chạm vào cháo trong chén.

Bắc Dật Phong buồn nôn, căn bản không muốn ăn. Nhưng mà, anh ta lại thấy Bắc Vũ Đường ăn đến ngon miệng.

Chẳng lẽ cô không thấy?!

"Vũ Đường, đừng ăn." Bắc Dật Phong không nhịn được nói.

Bắc Vũ Đường nghi hoặc ngẩng đầu, "Làm sao thế?"

Bắc Dật Phong thấp giọng nói, "Cháo này không sạch."

Nói xong, thấy Bắc Vũ Đường khó hiểu, anh ta nói tiếp, "Ban nãy ngón tay của bà chủ quán đã nhúng vào cháo. Chén cháo này không sạch, chúng ta đổi chén khác đi."

Bắc Dật Phong cứ nghĩ cô sẽ buông bát, không ngờ cô không những không buông, còn chẳng để bụng nói, "Không sao. Vậy thì có gì mà bẩn, lúc còn bé, tôi thường xuyên ăn đồ ăn thừa."

"Cái gì?!" Bắc Dật Phong kinh ngạc nhìn cô.

"Lúc còn nhỏ bị đói, lại không có tiền. Đói không chịu được, chỉ có thể ăn đồ ăn thừa người ta bỏ lại." Bắc Vũ Đường không chút để ý, giống như đang nói chuyện của người khác.

Bắc Dật Phong cả người đều ngây ngẩn, trong lòng lại là sóng to gió lớn.

Rốt cuộc trước kia cô đã phải sống như thế nào!

Nhìn cô ăn cháo đến thơm ngon, mũi anh ta cảm thấy chua xót, l*иg ngực bị đè nén đến khó chịu.

Bắc Dật Phong bưng chén cháo mình ghét bỏ lên, ăn từng ngụm.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh ta, "Anh..."

Bắc Dật Phong cười nói, "Mùi vị rất tốt."

Bắc Vũ Đường thấy vậy, nở nụ cười. Bắc Dật Phong thấy nụ cười của cô, đây là lần đầu tiên anh ta thấy nụ cười từ tận đáy lòng đó, đẹp như vậy, thuần tuý như vậy.

Bắc Vũ Đường gắp một cái bánh bao nhỏ để vào trong chén của Bắc Dật Phong, anh ta nhìn bánh bao nhỏ, trong lòng ê ẩm ngọt ngào.

Trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Bắc Dật Phong phát hiện có quá nhiều chuyện làm anh ta xúc động. Khi từng chút một hiểu cô, lòng anh ta lại càng cảm thấy khó chịu, toàn bộ đều là đau lòng và áy náy.

Ăn cơm sáng xong, hai người đánh xe tới trường học. Tới của trường học, Bắc Dật Phong không yên tâm dặn dò, "Nếu không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

"Được." Bắc Vũ Đường đồng ý.

Bắc Dật Phong nhìn bóng cô rời đi, nhìn cô tiến vào trong trường, mới khởi động xe về công ty. Xe đi qua một con phố, khoé mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cặp của cô còn ở trên xe.

Bắc Dật Phong lập tức quay đầu ở chỗ đèn giao thông, về trường học.

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường gặp phiền phức.

Sau khi Bắc Vũ Đường vào trường không lâu, cô bị một đám người chặn đường. Người dẫn đầu là Cố Mộng Ninh và Lăng Phỉ. Bốn năm người chặn đường Bắc Vũ Đường, ánh mắt bất thiện nhìn cô.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy mấy người này, những người này cô đều rất quen thuộc. Trong trí nhớ của nguyên chủ, xuất hiện quá nhiều, quá nhiều hình ảnh không tốt. Đặc biệt là mấy năm sau, cô ấy bị Bắc gia đuổi ra khỏi cửa, bọn họ không kiêng nể gì nhục nhã cô ấy, nhốt cô ấy vào trong kho hàng, tiêm ma tuý vào người cô ấy, làm cô ấy người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ, lúc cơn nghiện ma tuý phát tác, cô ấy giống như một con chó đê tiện, vẫy đuôi lấy lòng bọn họ, thậm chí vì hút ma tuý, bán đứng thân thể, đồng thời phát sinh quan hệ với nhiều người đàn ông.

Mà những người này đứng bên nhìn, thậm chí còn quay video, up lên mạng.

Bắc Vũ Đường nhớ đến những cảnh đó, thân thể lại không chịu khống chế mà run nhẹ. Cảm xúc phẫn hận, muốn huỷ diệt tất cả nảy lên trong lòng.

Đáng chết! Bắc Vũ Đường cực lực áp xuống những cảm xúc đó.

Chừng mấy hô hấp sau, mới bình ổn được oán khí.

"Hệ thống, tình huống này là sao?" Cô dám khẳng định trăm phần trăm đây là oán khí của nguyên chủ.

[Thân thể này có oán khí quá lớn, ký chủ lại vừa nhớ lại những chuyện nguyên chủ không muốn nhớ nhất, nên dẫn ra oán khí.]

Xem ra hận ý của nguyên chủ với mấy người này, không kém Triệu Bảo Nhi một chút nào.

Những người này tự cho là đúng, trợ trụ vi ngược, chỉnh nguyên chủ thảm như thế.

Bắc Vũ Đường nhìn năm người trước mặt, ánh mắt cực kỳ lạnh.

"Các người từng nghe một câu chưa?"

"Câu gì?" Có một cô gái theo bản năng tiếp lời.

"Chó ngoan không cản đường."

Cô gái vừa tiếp lời tái mặt.

Quần chúng vây xem thỉnh thoảng cười nhạo mấy tiếng.

Năm người sắc mặt âm trầm, Cố Mộng Ninh tiến lên hai bước, ánh mắt hung ác nhìn cô, "Miệng lợi hại nhỉ."

Bắc Vũ Đường một bộ 'chăm chú lắng nghe' nhìn cô ta, không nói gì.

Cố Mộng Ninh thấy vậy, lập tức không biết nên mở miệng như thế nào, dừng một chút mới nói, "Biết bọn tao tìm mày làm gì không?"

"Không biết." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.

Lăng Phỉ và Cố Mộng Ninh thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của cô, tức điên.

Tính Lăng Phỉ nóng nảy, thấy cô như vậy, cảm thấy cô ngứa đòn, lúc này rốt cuộc kiềm chế được lửa giận trong lòng, hung ác nói: "Dám bắt nạt Bảo Nhi nhà bọn tao, hôm nay bọn tao sẽ dạy mày cách làm người."

Nói xong, vươn tay hướng về phía mặt Bắc Vũ Đường.

Tay cô ta chỉ còn cách mặt cô không phẩy mấy cm nữa thì bị cánh tay khác mạnh mẽ giữ chặt.

"Người Bắc gia chúng tôi, cô cũng dám động!" Giọng nói lãnh lệ từ đôi môi mỏng của Bắc Dật Phong truyền ra.

Bắc Dật Phong chưa bao giờ biết cô phải sống trong hoàn cảnh như vậy ở trường.

Nếu không phải mang túi qua cho cô, anh ta còn không biết cô bị xa lánh và chèn ép trong trường như thế.

Cái gì mà chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Cái gì mà đồ quê mùa đê tiện.

Con gái tiện nghi của Bắc gia......

Những lời khó nghe như thế, vừa vào trường đã truyền từ bốn phương tám hướng vào tai anh ta.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô còn có thể bình tĩnh làm như không có việc gì. Nhìn thấy sống lưng thẳng tắp trong đám người của cô, anh ta bỗng cảm thấy đau xót.

Trường học này là trường tốt nhất thành phố H, hơn phân nửa đều là con cháu nhà quyền quý, là một trường quý tộc danh xứng với thực.

Bắc gia không phải là nhà giàu mới nổi, mà là quý tộc chân chính nước G. Tổ tiên là người có công khai quốc, là nhóm người đầu tiên mạo hiểm kinh thương, trong giới chính trị có rất nhiều quan lớn đều là thân tín của Bắc gia, có thể nói là một quý tộc trăm năm danh xứng với thực ở nước G. Gia tộc như vậy không phải nhà có tiền, hay con cháu quan lại có thể so sánh.

Người nhà Bắc gia bọn họ, vậy mà lại bị người ta khinh nhục như thế, trong lòng Bắc Dật Phong nổi lên lửa giận, ánh mắt lãnh lệ đảo qua từng người ở đây.

Người vây xem không xa lạ gì nhân vật phong vân trong học viện này, thậm chí còn rất quen thuộc. Bởi vì đến bây giờ trong học viện vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về y.

Sắc mặt mấy người Cố Mộng Ninh và Lăng Phỉ đều biến đổi, các cô hoàn toàn không ngờ Bắc Dật Phong sẽ xuất hiện, càng không ngờ Bắc Dật Phong sẽ ra mặt thay Bắc Vũ Đường.

Không phải nói Bắc gia không coi trọng đứa con này, Bắc Dật Phong không thích Bắc Vũ Đường sao.

Vì sao y lại tức giận như thế?

Đám người Cố Mộng Ninh đối mặt với đôi mắt lãnh lệ của Bắc Dật Phong, trong lòng sợ hãi đến bồn chồn.

Điều kiện gia đình đám người Cố Mộng Ninh cũng không tồi, trong mắt người bên ngoài chính là phú nhị đại danh xứng với thực, thiên kim tiểu thư, nhưng so với Bắc gia thì chẳng đáng gì.

Sự khác biệt đôi bên như là một nhà giàu cấp tỉnh và một nhà giàu cấp thế giới vậy.

Theo đạo lý, với gia thế của Bắc Vũ Đường, tuyệt đối không ai dám bắt nạt cô. Nhưng cố tình cô lại bị người ta bắt nạt đến thê thảm như thế. Điều này còn không phải là do trong mắt bọn họ, Bắc Vũ Đường căn bản không được Bắc gia coi trọng, là một sự tồn tại có thể có, có thể không hay sao.

Trong mắt bọn họ, thiên kim Bắc gia vĩnh viễn là Triệu Bảo Nhi. Cô ta còn ở đây một ngày, Bắc Vũ Đường vĩnh viễn là một con chim sẻ không lên được mặt bàn.

Ánh mắt Bắc Dật Phong lãnh lệ đảo qua chung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở năm người trước mặt, lạnh giọng: "Động vào con bé, chính là động đến tôi, chính là đối nghịch với Bắc gia."

Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, một câu này, không thể nghi ngờ giống như tuyên thệ cho mọi người, Bắc Vũ Đường cô là công chúa chân chính Bắc gia, có Bắc gia làm chỗ dựa, không phải ai cũng có thể bắt nạt.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh ta.

Bắc Dật Phong cúi đầu, lúc thấy kinh ngạc trong mắt cô, trong lòng thật hụt hẫng.

Con bé này, chẳng lẽ con bé không phải người Bắc gia à, cần phải kinh ngạc như thế sao!

Anh ta thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thở dài. Cô sẽ kinh ngạc, nhưng lại không vui sướиɠ, chính minh rằng cô chưa từng coi mình là người Bắc gia.

Hoặc là nói, thái độ của bọn họ đối với cô, làm cô không có cảm giác được về nhà, không cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Nếu bọn họ thật sự đối xử tốt với cô, tình huống trong trường học sao có thể xảy ra. Tất cả những điều này, cũng khó trách trước nay cô không coi mình là người Bắc gia.

Mấy người Lăng Phỉ và Cố Mộng Ninh thầm nôn nóng, nếu Bắc Dật Phong muốn truy cứu các cô, người trong nhà nhất định sẽ đánh chết các cô mất.

Cố Mộng Ninh nhanh trí nhớ tới Triệu Bảo Nhi.

Các cô nhằm vào Bắc Vũ Đường, là vì Triệu Bảo Nhi bị bắt nạt. Bắc Dật Phong cưng chiều Triệu Bảo Nhi như vậy, khẳng định sẽ không truy cứu các cô.

"Anh Dật phong, em......" Câu nói kế tiếp, dưới ánh mắt lãnh lệ của Bắc Dật Phong, lập tức sửa miệng, "Bắc thiếu gia, cô ta bắt nạt Bảo Nhi, bọn em là bạn tốt của Bảo Nhi, chẳng qua chỉ muốn khiến cô ta không nhằm vào Bảo Nhi nữa mà thôi."

Bắc Dật Phong lạnh lùng nhìn Cố Mộng Ninh, "Ai nói cho cô là em ấy bắt nạt Bảo Nhi? Các cô tự mình gây chuyện, còn muốn kéo Bảo Nhi theo sao."

Bắc Vũ Đường thấy anh ta nói vậy cũng chẳng ngạc nhiên chút nào. Dù sao thì trong mắt người Bắc gia, Triệu Bảo Nhi là một cô bé thiện lương ngoan ngoãn, muốn anh ta tin tưởng Triệu Bảo Nhi ngáng chân cô, một chữ để hình dung thôi: khó.

Nhưng cô không vội. Cô sẽ từng chút loại bỏ Triệu Bảo Nhi ra khỏi lòng anh ta.

Giờ vừa mới bắt đầu, anh ta có thể đối xử với như thế, đã ngoài dự kiến của cô rồi.

Có vở diễn hôm nay của Bắc Dật Phong, về sau những người này sẽ không dám trắng trợn táo bạo nhằm vào cô trong trường học nữa.

Triệu Bảo Nhi mất hơn ba tháng, xây dựng biểu hiện giả dối rằng người Bắc gia không coi trọng Bắc Vũ Đường, khiến tất cả mọi người đều cho là như vậy. Nhưng mà, hôm nay Bắc Dật Phong nháo lên, bao nhiêu công sức của cô ta bắt buộc phải đổ sông đổ biển rồi.

Đến lúc Triệu Bảo Nhi trở lại trường học biết được chuyện này, không biết có tức đến hộc máu không nhỉ. Rõ ràng là muốn tìm người gây phiền toái cho Bắc Vũ Đường, không ngờ cuối cùng lại tự phá hủy kế hoạch.

Cảm giác ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo này, nhất định sẽ chẳng dễ chịu chút nào đâu.

Bắc Dật Phong dẫn Bắc Vũ Đường rời đi.

"Vì sao không nói?"

Bắc Vũ Đường không nói gì, thần sắc bình tĩnh nhìn anh ta, chỉ yên lặng nhìn anh ta như thế, càng nhìn càng làm anh ta chột dạ.

Mỗi lần các cô về, dường như cô không có cơ hội nói, đơn giản là vì Bảo Nhi đã nói.

Bắc Dật Phong nghĩ đến chuyện này, mày hơi hơi nhíu lại.

Là trùng hợp sao?!

Bắc Dật Phong không muốn tin là Bảo Nhi cố ý.

Bắc Vũ Đường chú ý tới giãy giụa dưới đáy mắt anh ta, khóe môi ẩn hiện một nụ cười lạnh.

Bắc Dật Phong là một người thông minh, nếu đối phương không phải em gái anh ta yêu thương mười chín năm, liếc mắt một cái là nhìn ra được vấn đề, chẳng qua đổi thành người thân quen thuộc nhất, trí thông minh tụt không phanh ngay, lựa chọn mù quáng.

"Nếu trong trường học còn ai dám bắt nạt em, nói cho anh trai, anh ra mặt giúp em. Vũ Đường, gặp chuyện gì cũng không cần gánh vác, sau lưng em còn có Bắc gia."

Bắc Vũ Đường nhìn anh ta.

Anh ta định muốn làm chỗ dựa cho cô.

Không tệ, đây là một khởi đầu rất tốt.

"Ừ." Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Cảm giác đó giống như cô đang có lệ với mình, hoặc là nói em ấy căn bản không tin lời mình nói nói.

Bắc Dật Phong nhịn không được lặp lại lần nữa: "Nhớ kỹ, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh."

"Ừ."

Bắc Dật Phong tự mình đưa cô đến phòng học, "Chỗ của em ở đâu?"

Lúc hai người đi vào phòng học, phòng học vốn ồn ào, đột nhiên trở nên im lặng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bắc Dật Phong. Bắc Dật Phong là người thế nào, người ở đây đều biết.

Lúc thấy anh ta xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Bắc Vũ Đường chú ý tới điều này, hơi nhếch lông mày, xem ra là lại có chuyện.

Bắc Dật Phong lại không để ý.

Bắc Vũ Đường làm như không có việc gì đi đến góc cuối cùng trong phòng học.

Lúc nhìn thấy vị trí này, sắc mặt Bắc Dật Phong không tốt chút nào, trên bàn của cô có rất nhiều rác rưởi, thậm chí còn có cả chuột chết.

Sắc mặt Bắc Dật Phong đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, quả thực là xanh mét!

Bắc Vũ Đường cũng rất kinh ngạc, Triệu Bảo Nhi rốt cuộc tìm bao nhiêu người để gây khó dễ cho cô thế? Vốn tưởng chỉ có mấy người Lăng Phỉ thôi, không ngờ nơi này cũng còn.

Nhưng mà, cô thích!

Tiết tấu này là hoàn toàn đẩy Bắc Dật Phong về bên cô nha.

Bắc Dật Phong thấy Bắc Vũ Đường mặt không biểu tình, không nhìn ra tức giận, thậm chí còn chuẩn bị động tay thu thập. Anh ta bắt lấy tay cô.

Cô như vậy làm Bắc Dật Phong biết, chuyện này tuyệt đối không phải lần đầu xảy ra, nếu không, cô cũng không thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến thành thói quen.

Lửa giận của Bắc Dật Phong hoàn toàn bị bùng cháy dữ dội, "Là ai?"

Đã bao nhiêu năm anh ta không tức giận rồi, lúc này, lửa giận của anh ta hoàn toàn bùng nổ.

"Ai làm? Đứng ra ngay cho tôi, nếu chờ tôi tra được, kết cục như cái bàn này." Bắc Dật Phong một chân đạp đổ cái bàn.

'Ầm', tiếng vang đó như tiếng trống đánh trong lòng bọn họ.

Trai gái trong phòng học hai mặt nhìn nhau, trong đó hai nam một nữ sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ánh mắt u lãnh của Bắc Dật Phong đảo qua mọi người, lạnh lẽo nói, "Tôi đếm đến ba, sau ba tiếng, không cần ra nữa. Một."

"Hai."

Ánh mắt Bắc Vũ Đường nhìn hai nam một nữ kia, ngậm nụ cười ý vị thâm trường.

Ba người này là chó săn trung thành của Triệu Bảo Nhi, ba tháng này gây không ít chuyện với nguyên chủ Bắc Vũ Đường.

Khi Bắc Dật Phong chuẩn bị đếm đến ba, ba người kia không chịu được nữa, đứng dậy. Bắc Vũ Đường khá tiếc nuối, cô muốn nhìn xem, nếu bọn họ không đứng dậy, Bắc Dật Phong có thực sự xử lý họ hay không.

Bắc Dật Phong lạnh lẽo nhìn ba người, cầm con chuột chết trên bàn, "Con chuột này là ai thả?"

Một nam một nữ đồng loạt chỉ người còn lại, người nọ sắc mặt cứng đờ.

Bắc Dật Phong đi đến trước mặt cậu ta, kéo cổ áo cậu ta, thả con chuột vào trong. Người nọ sợ run rẩy, lại không dám phản kháng.

Anh ta lại nhìn hai người khác, "Thu dọn sạch sẽ."

Hai người vội vàng tiến lên quét dọn, chờ bọn họ lau khô rồi, Bắc Dật Phong trực tiếp đá cái bàn sang một bên, dọn bàn của hai người sang bên này, thô lỗ vứt đồ dùng của họ, đặt sách vở của Bắc Vũ Đường vào.

Làm xong hết mọi chuyện, Bắc Dật Phong nhìn ba người cứng còng không dám động, "Về nói cho cha mẹ các người chuyện các người làm hôm nay."

Ba người nghe thấy thế, giống như chết cha chết mẹ.

Cha mẹ họ mà biết họ đắc tội Bắc gia, nhất định sẽ đánh chết họ. Nhưng họ cũng rõ, nếu mình không nói, chờ đến lúc cha mẹ biết rồi, còn thảm hơn.

Bắc Vũ Đường nhìn thoángn qua đồng hồ rồi nói với Bắc Dật Phong, "Không còn sớm, anh nên tới công ty."

Bắc Dật Phong nhìn cô giống như không có việc gì, âm thầm thở dài, con bé này bị bắt nạt thành ra như vậy cũng không tức giận.

Hôm nay vô ý tới trường học một chuyến, thật ra anh ta lại biết được tình trạng của em gái mình trong trường. Em gái mình chịu đãi ngộ như vậy, thật sự làm anh ta không nén được giận dữ.

"Có chuyện gì nói cho anh, nếu ai dám bắt nạt em, khiến em tức giận, nói cho anh." Lời nói của Bắc Dật Phong là thông báo chói lọi cho những người khác.

"Được." Bắc Vũ Đường lên tiếng.

Bắc Dật Phong đi rồi, phòng học vẫn im lặng như cũ, ánh mắt mọi người nhìn Bắc Vũ Đường, qua chuyện vừa rồi đã thay đổi.

Bọn họ không dám bỏ qua Bắc Vũ Đường nữa.

Bắc Dật Phong vừa ra khỏi phòng học, trực tiếp gọi điện thoại cho giáo đổng.

(Giáo đổng: kiểu như quản lý trong trường học ý.)

Trương giáo đổng nhận được điện thoại của anh ta, thầm kinh ngạc, cười chào hỏi, "Thiếu gia Dật Phong, ngọn gió nào làm cậu nhớ tới tôi thế?"

Bắc Dật Phong không có tâm tình đùa giỡn với ông ta, lãnh đạm nói, "Trương đổng sự, con gái Bắc gia chúng tôi gửi ở chỗ ông, ông chăm sóc như vậy sao?"

Trương giáo đổng lộp bộp trong lòng, sắc mặt rùng mình, "Thiếu gia Dật Phong, thằng nhãi ranh nào dám chọc tiểu thư Bảo Nhi trong trường học? Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chi người giáo dục bọn họ."

Trong mắt Trương giáo đổng, người có thể chọc Triệu Bảo Nhi, quả thực là không có mắt.

Bắc Dật Phong nghe ông ta nói như thế, không biết vì sao lại bực mình, sao tất cả mọi người chỉ biết Bảo Nhi mà không biết Vũ Đường!

Điều này khiến anh ta rất không thoải mái.

Giọng nói của Bắc Dật Phong trở nên lạnh hơn, "Tôi đang nói đến em gái ruột của tôi." Ba chữ 'em gái ruột', anh ta nhấn rất mạnh.

Trương giáo đổng sửng sốt, lập tức hiểu ra. Sau đó lại âm thầm kinh ngạc.

Lúc trước, khi người Bắc gia đưa cô tới đây, cũng không đặc biệt dặn dò điều gì, nên bên ngoài vẫn luôn đồn đãi rằng người Bắc gia không thích cô, ông cũng không để trong lòng, giờ ông không biết gì về tình huống của Bắc Vũ Đường hết.

Trương giáo đổng là lão bánh quẩy, cho dù không rõ tình huống của Bắc Vũ Đường, cũng biết nên ứng đối thế nào, "Cậu yên tâm, tôi sẽ đi xử lý ngay. Có mấy thằng nhãi ranh luôn thích gây chuyện, tôi nhất định sẽ cảnh cáo bọn họ."

Ngắt điện thoại với Trương giáo đổng xong, Bắc Dật Phong lại gọi cho bí thư.

"Bắc tổng."

"Thu thập hết tin tức của Lăng gia, Cố gia, Lôi gia, Tần gia và cả Trương gia cho tôi. Lúc tôi đến công ty, tôi muốn nhìn thấy." Bắc Dật Phong một hơi nói ra năm nhà.

"Vâng." Bí thư rùng mình, không biết giám đốc cần chúng làm gì, nhưng nghe giọng anh ta, dường như tâm tình không tốt lắm. Xem ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

Bên kia, khi Triệu Bảo Nhi trở lại trường học, biết chuyện xảy ra, cả người đều không tốt.

Anh trai ra mặt thay Bắc Vũ Đường!

Cô ta vất vả lắm mới làm mọi người nghĩ rằng Bắc Vũ Đường là người không được Bắc gia yêu thương, giờ nháo như thế, tâm huyết nhiều ngày nay của cô ta đã hoàn toàn uổng phí.

Triệu Bảo Nhi thầm hận, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo.

"Bảo Nhi, cậu nói đỡ cho bọn tới trước mặt anh cậu đi." Lăng Phỉ thỉnh cầu.

"Anh Dật Phong đối tốt với cậu nhất, cậu nói, anh ấy tất nhiên sẽ nghe." Cố Mộng Ninh cũng nói theo.

Triệu Bảo Nhi rất bực bội, nếu cô vì chuyện này mà đi tìm anh Dật Phong, y nhất định sẽ không vui. Nhưng mà, cô ta lại không thể từ chối đám Lăng Phỉ.

Những người này cô ta còn cần dùng, nếu mặc kệ họ, sau này sẽ khó sai bảo.

Triệu Bảo Nhi hơi trầm tư, bất đắc dĩ và khó xử nói: "Phỉ Phỉ, Mộng Ninh, anh trai giờ đang tức giận, tớ đi nói cũng không được gì."

Hai người thấy cô ta nói như thế, trong lòng tức khắc không thoải mái. Các cô làm như vậy còn không phải là vì cô ta.

Khi hai người không thoải mái trong lòng, Triệu Bảo Nhi nói tiếp: "Nhưng mà, các cậu yên tâm. Tớ sẽ đi tìm anh trai cầu tình cho các cậu. Mặc kệ thế nào, tớ cũng sẽ không đứng nhìn các cậu bị phạt."

Lăng Phỉ và Cố Mộng Ninh rất cảm động, chỉ cảm thấy Triệu Bảo Nhi thật tốt.

Nhưng mà, lúc hai người về đến nhà, vẫn bị phạt, hơn nữa, còn bị cha mẹ dẫn tới Bắc gia xin lỗi Bắc Vũ Đường. Không chỉ có Lăng gia và Cố gia, Lôi gia, Tần gia, Trương gia cũng dẫn con mình tới cửa xin lỗi Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhìn về phía Bắc Dật Phong, Bắc Dật Phong chớp mắt với cô, ý tứ rất rõ ràng, đó là theo ý của cô, dù cô có đồng ý hay không cũng có anh ta ở đây.

Bắc Vũ Đường nhìn mấy vị gia chủ, lại nhìn mấy người đang cúi đầu cạnh họ.

"Bắc tiểu thư, là cô chú không biết dạy con, để cháu chịu uỷ khuất." Gia chủ Lôi gia vẻ mặt thành khẩn nói, "Đây là chút tâm ý nhỏ của cô chú, hy vọng giúp cháu đỡ sợ."

Lôi gia đưa hộp gấm làm từ gỗ tử đàn lên, chỉ cần nhìn qua hoa văn trên đó đã biết nó là đồ cổ, chỉ cái hộp thôi đã có giá mấy triệu rồi, đồ bên trong chỉ sợ còn quý hơn.

Những người khác cũng đưa lễ vật ra, kiến thức của Bắc Vũ Đường không phải nguyên chủ có thể so sánh, vừa nhìn đồ họ đưa đến, đã ước tính được giá trị.

Bắc Vũ Đường cũng không làm khó bọn họ, họ sợ Bắc gia sau lưng cô, mà không phải Bắc Vũ Đường cô. Cô mới đến, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều.

Từ sau ngày ấy, trong trường không còn ai dám trắng trợn táo bạo bắt nạt Bắc Vũ Đường.

Ba ngày sau, khi Bắc Dật Phong mở ra tập tài liệu ghi lại cuộc sống mười chín năm của Bắc Vũ Đường, theo từng trang, tâm trạng anh ta càng nặng nề.

Khi đọc đến tờ cuối cùng, đôi tay Bắc Dật Phong nắm chặt, đôi mắt hơi đỏ hồng.

Cô là hòn ngọc quý trên tay Bắc gia, vốn nên hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất, nhưng cô lại sống những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, lang bạt kỳ hồ.

Bắc Dật Phong nhớ tới lời bác sĩ từng nói, nhớ tới những bệnh án ghi lại khi kiểm tra, nhớ lần đầu tiên gặp cô, thân hình đó gầy yếu như vậy, nhớ tới cô co quắp, nhớ lại rất nhiều...

Thì ra mình xem nhẹ nhiều như thế, khi đó mình đang làm gì?

Bắc Dật Phong phát hiện, dù là anh hay mẹ, lúc đó đều quan tâm Bảo Nhi, mà xem nhẹ người mà họ nên quan tâm nhất. Khi đó, cô nhất định rất bất lực, rất đau lòng.

Giờ khắc này, Bắc Dật Phong chìm vào tự trách.

Mình không phải một người anh trai tốt, chẳng trách cô cũng không muốn thân cận với mình.

Đêm khuya, Bắc Dật Phong về đến nhà. Lúc đến đến tầng hai, bước chân không tự chủ được bước về phía phòng Bắc Vũ Đường.

Lúc lấy lại tinh thần, anh ta đã đứng trước cửa phòng cô.

Bắc Dật Phong nhớ lại tư liệu đọc lúc sáng, trong lòng dâng lên một khát vọng, khát vọng muốn nhìn cô một cái.

' răng rắc '~~

Cửa phòng mở ra, Bắc Dật Phong đi vào trong phòng, thật cẩn thận đi nhìn cô, nhăn chặt mày nhìn em gái nhỏ cuộn người lại rúc vào một góc ở mép giường.

Tư thế ngủ như vậy làm anh ta nhớ lại tấm ảnh chụp kia. Đó là một đứa trẻ bẩn thỉu, thấy không rõ là nam hay nữ, giữa trời rét lạnh tuyết rơi, nó cuộn mình rúc trong đống rác.

Cô lúc này, giống hệt như đứa trẻ lúc đó, bất lực như vậy.

Tim Bắc Dật Phong giống như bị kim đâm, rất đau, rất rất đau.

Nhìn khuôn mặt giống mẹ, Bắc Dật Phong muốn duỗi tay, muốn vuốt ve gương mặt cô, muốn vuốt dãn đôi mày nhíu chặt của cô, cuối cùng thu tay lại.

"Sau này anh sẽ bảo vệ em, không bao giờ để ai bắt nạt em nữa."