Chương 37

Mộ Vân Ca hướng Bạc Tình kích động cười cười, sau đó khẩn trương hỏi: "A Tình, chúng ta hiện tại muốn đi đâu? Nghiêm Thù thật nhanh sẽ phát hiện em không thấy!"

Nghe được lời này, Bạc Tình hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: "Đừng lo lắng, anh đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta đi Q quốc!"

"Vậy công ty của anh như thế nào?" Mộ Vân Ca lập tức hỏi.

"Việc ở công ty em không cần lo lắng, anh đều đã sắp xếp! Chúng ta đi thôi!" Bạc Tình nói.

Nghe được lời này, tài xế lái xe phía trước lập tức gật gật đầu, khởi động xe.

Nhưng mà Bạc Tình lại không hiểu được, vì gặp hắn, Tần Lam hôm nay cũng đến khách sạn Cảnh Thái Lam.

Mà lúc này, hai người Tần Lam và Trương Kình đều đã nhìn thấy Mộ Vân Ca lên xe bảo mẫu.

* * *

"Tưởng Uyển lúc này không phải ở khách sạn sao, như thế nào lét lút lên chiếc xe kia?" Tần Lam cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.

Trương Kình nghe xong ánh mắt hơi lóe, hình như hắn nghĩ đến cái gì, "Có lẽ.. Tưởng Uyển đang định đào hôn!"

"Đào hôn?" Tần Lam mặt đầy kinh ngạc.

Nghiêm Thù so với Bạc Tình thì cường đại hơn rất nhiều, Tưởng Uyển đang ở thời khắc mấu chốt này đào hôn?

Nhưng thật nhanh Tần Lam liền nghĩ thông suốt.

Tưởng Uyển đối với Bạc Tình cố chấp cùng điên cuồng, cô không phải là người rõ ràng nhất sao?

Một người phụ nữ yêu một người đàn ông đến tận xương cốt, chẳng sợ người đàn ông khác có ưu tú lợi hại hơn bao nhiêu lần, cũng không đặt được vào mắt!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Lam đột nhiên biến đổi, sau đó lập tức hướng Trương Kình nói: "Mau đuổi theo! A Tình nhất định cũng ở trong chiếc xe kia."

Chỉ có Bạc Tình, mới có thể làm cho Tưởng Uyển trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy đào hôn!

Mà thời điểm lần trước cô gọi điện thoại cho A Tình, bên trong lời nói của hắn, tất cả đều là hối hận trước đây vứt bỏ Tưởng Uyển!

Hai người bọn họ.. nhất định là đang đào hôn!

* * *

Nghe được Tần Lam nói, Trương Kình ngẩn người, lập tức liền hiểu được.

Thật nhanh, hắn liền lập tức khởi động chân ga, hướng xe bảo mẫu phía trước mặt đuổi theo.

Khách sạn Cảnh Thái Lam cũng cách sân bay không xa, mười phút sau, xe bảo mẫu liền đến sân bay.

Mà người trên xe xuống dưới, quả nhiên là hai người Bạc Tình cùng Tưởng Uyển!

Nhìn sân bay quốc nội hai người bước vội, trên mặt Tần Lam hiện lên một tia oán độc, sau đó đột nhiên lấy điện thoại, gọi cho tiếp tân khách sạn Cảnh Thái Lam.

"Tưởng Uyển cùng Bạc Tình đang ở sân ay, lập tức liền đăng kí!" Tần Lam đổi giọng nói.

Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.

* * *

Ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng Mộ Vân Ca, Tần Lam căm hận nói: "Tưởng Uyển, A Tình là của tôi, cô đừng mơ tưởng cùng hắn cùng nhau rời đi!"

Ở trước hôn lễ đào hôn, Nghiêm Thù nếu biết, nhất định sẽ hận chết Tưởng Uyển!

Vài phút sau, ngay lúc Bạc Tình cùng Mộ Vân Ca bước lên phi cơ, Nghiêm Thù xuất hiện.

Rất nhiều bảo tiêu mặc đồ đen đem phi cơ thật lớn vây quanh, Nghiêm Thù sắc mặt lạnh lẽo đi tới.

Nhìn thấy Nghiêm Thù xuất hiện, trên mặt Tần Lam lập tức lộ ra một tia chờ mong.

Mà Bạc Tình thấy phi cơ chậm chạp không cất cánh, cũng ý thức được sự tình không thích hợp.

Đúng lúc này, Nghiêm Thù xuất hiện trên phi cơ.

* * *

"Răng rắc!"

Trong tay là Desert Eagle phát ra một tiếng vang nhỏ, Nghiêm Thù đem súng lục đặt trên trán Bạc Tình, "Dám cướp người phụ nữ của Nghiêm Thù tôi, xem ra cậu không chỉ bạc tình, còn bạc mệnh!"

Mộ Vân Ca nhìn thấy tư thế của Nghiêm Thù, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nói: "Không cần! Nghiêm Thù, cầu xin anh buông tha cho hắn, em đi theo anh, em đảm bảo về sau sẽ không chạy trốn nữa!"

Nhưng mà vẻ mặt Nghiêm Thù không hề dao động, mà Bạc Tình ánh mắt lại là ẩn nhẩn nhìn cô, "Uyển Nhi, không cần cầu xin hắn! Anh không sợ! Anh là vương tử Q quốc, hắn nếu dám động thủ, liền sẽ phạm luật pháp quốc tế!"

"A, cậu nghĩ tôi không dám?" Nghiêm Thù phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó đột nhiên cướp cò súng.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, viên đạn bắn vào một bên tai của Bạc Tình xuyên qua ghế dựa phía sau, mà gương mặt Bạc Tình, chỉ còn lại nóng rực như bị phỏng.

Thấy thế, Mộ Vân Ca lập tức phát huy kĩ thuật diễn cao siêu của mình "A" một tiếng thét chói tai, sau đó vẻ mặt đau lòng nhìn Bạc Tình: "A Tình, anh bị thương! Nghiêm Thù, anh bị điên rồi phải không!"

* * *

"Đinh! Giá trị tình yêu +5, trước mắt giá trị tình yêu là 90."

Nghe được lời này, trong lòng Mộ Vân Ca không khỏi chậc một tiếng.

Trách không được trong cốt truyện, Bạc Tình cùng Tần Lam gây ra nhiều hiểu lầm vậy mới ở bên nhau, cô cùng Bạc Tình bỏ trốn, hắn mới tăng 5 giá trị tình yêu.

Xem ra kế tiếp, cô còn phải làm mạnh tay hơn nữa mới được.

Nghĩ đến đây, Mộ Vân Ca đột nhiên duỗi tay che ở trước mặt Bạc Tình, nhìn Nghiêm Thù chớp chớp mắt, sau đó nói: "Nghiêm Thù! Anh gϊếŧ tôi đi! Tôi cho dù chết, cũng không muốn cùng anh ở bên nhau!"

Nghe được lời này, hai mắt Nghiêm Thù tức khắc hung hăng co rụt lại.

Tuy rằng hắn biết rõ bảo bối hắn đang diễn trò, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi đau xót.

* * *

Hít sâu một hơi, Nghiêm Thù lạnh lùng nói: "Em cho rằng anh không dám gϊếŧ em hay sao?"

Dứt lời, Nghiêm Thù lạnh băng đem họng súng nhắm nhay giữa mày Mộ Vân Ca.

Thấy thế, trong lòng Bạc Tình vô cùng cảm động, "Đinh! Giá trị tình yêu +2."

"Nghiêm Thù, mày có gì thì nhằm vào tao, cùng một người phụ nữ nhu nhược uy hϊếp tính cái gì!" Bạc Tình tức giận nói.

"Câm miệng! Nơi này không có phần mày nói chuyện!" Nghiêm Thù cười lạnh nói.

Dứt lời, hắn lại lần nữa nhìn Mộ Vân Ca, "Tưởng Uyển, anh cho em một cơ hội, cùng anh đi! Nói cách khác.."

"Không! Nghiêm Thù, tôi sẽ không bao giờ theo anh!" Mộ Vân Ca một ngụm từ chối, ngón trỏ tay phải đồng thời giật giật, làm một cái thủ thế rời đi đối với Nghiêm Thù.

* * *

Thấy thế, tức khắc trong lòng Nghiêm Thù hơi hơi đau xót, có chút ủy khuất nhìn Mộ Vân Ca.

Đôi khi hắn thật sự không nghĩ ra, bảo bối vì cái gì một hai phải dùng phương thức phiền toái như vậy trả thù Bạc Tình, trực tiếp phá hủy hết thảy của hắn làm hắn hai bàn tay trắng không tốt sao?

Nhưng nghĩ đến Mộ Vân Ca nói, sắc mặt hắn vô cùng khó coi cắn răng nói: "Em xác định?"

"Tôi xác định!" Ngoan, chạy nhanh đi, trở về em liền bồi thường cho anh.

Xem hiểu ám chỉ của Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù không thể không thu hồi súng, sau đó cắn răng nói: "Tưởng Uyển, em làm tốt lắm!"

Dứt lời, Nghiêm Thù đột nhiên xoay người rời đi phi cơ.

* * *

Bởi vì xãy ra sự kiện đấu súng, kế tiếp, Bạc Tình tự nhiên là tạm thời không có cách nào mang Mộ Vân Ca đi.

Chờ sau khi Nghiêm Thù rời đi, Mộ Vân Ca như là hư thoát xụi lơ ở trên chỗ ngồi, sau đó nghĩ mà sợ thở phì phò.

Trong lòng Bạc Tình cũng buông lỏng, sau đó may mắn nói: "Uyển Nhi, không có việc gì."

"Ân."

Dứt lời, vẻ mặt Mộ Vân Ca liền đau lòng nhìn miệng vết thương của hắn, "A Tình, anh bị thương! Chúng ta mau trở về thôi!"

Cảm nhận được trên má truyền đến bỏng rát đau đớn, Bạc Tình gật gật đầu, sau đó cùng Mộ Vân Ca xuống may bay.

Mà hai người vừa xuống phi cơ, Tần Lam liền nhào tới, "A Tình, mặt anh làm sao vậy? Mau đi bệnh viện!"

* * *

Nhìn thấy Tần Lam, Bạc Tình cuống quít nhìn thoáng qua Mộ Vân Ca, sau đó vẻ mặt chán ghét mà hất tay Tần Lam ra, "Cút ngay! Tần Lam, chúng ta đã không còn quan hệ, về sau cách xa tôi một chút!"

Dứt lời, hắn lập tức nhìn về phía Mộ Vân Ca tỏ lòng trung thành, "Uyển Nhi, hiện tại anh đã cùng Tần Lam đã không còn quan hệ gì, em không cần hiểu lầm!"