Trong lúc nhất thời, Tưởng Hạo chỉ cảm thấy trong đầu một mảng bừng tỉnh, trách không được đối phương có năng lực lớn như vậy, làm cho hắn xoay người!
Nguyên lai hắn lại là Nghiêm gia gia chủ!
* * *
Nhưng thực nhanh, một cái nghi hoặc mới liền xuất hiện trong lòng Tưởng Hạo, hắn nhìn về phía Tưởng Uyển, khó hiểu hỏi: "Chính là, Uyển Nhi.. hai người làm như thế nào quen biết nhau?"
Uyển Nhi hắn còn không rõ ràng sao? Một lòng một dạ đều treo trên người Bạc Tình, mà Nghiêm Thù lại là Nghiêm gia gia chủ, hai người bọn họ, làm sao có liên quan đến nhau?
Nghe được Tưởng Hạo nói, Mộ Vân Ca khẽ cười nói: "Ba ba ngài xãy ra chuyện, con lái xe nóng nảy, không cẩn thận đυ.ng phải xe của Nghiêm Thù, lúc này mới nhận thức."
* * *
Tưởng Hạo vừa nghe, trong lòng tức khắc đau xót, "Xãy ra tai nạn xe cô? Con không có sao chứ? Như thế nào không có nói cho ba ba nghe?"
Hắn vẫn luôn cho rằng trong lòng Uyển Nhi chỉ có Bạc Tình, không nghĩ tới chính mình xãy ra chuyện, cô lại làm ra tai nạn xe cộ!
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Tưởng Hạo, Mộ Vân Ca cười nói, "Ba ba đừng lo lắng, ba xem hiện tại con chẳng phải không có chuyện gì sao? Nhưng mà cũng nhờ chuyện này, con mới nhận thức được Nghiêm Thù, nói cách khác, con cũng không biết nên làm cái gì mới tốt?" Nói, Mộ Vân Ca liền lộ ra vẻ mặt yếu ớt, làm cho Tưởng Hạo một trận đau lòng.
Nhưng chỉ có Nghiêm Thù trong lòng rõ ràng, hắn tuy rằng là chuẩn bị giúp Tưởng Hạo, nhưng mà hắn còn chưa kịp làm chút gì, cũng đã có người đem chứng cứ thu thập tốt.
Hơn nữa hắn xác định, những chứng cứ đó cùng Tưởng Uyển có quan hệ.
Chỉ là đến bây giờ hắn còn không biết cô làm thế nào làm được, hoặc là nói, cô thực sự giống như trên mạng nói vậy, là một cái hacker thần bí, chỉ là vẫn luôn không có bại lộ thân phận thật mà thôi.
* * *
Một bữa cơm qua đi, Tưởng Hạo đối với Nghiêm Thù càng thích, một ngụm một cái Tiểu Thù, không biết kêu đến có bao nhiêu thân mật.
Mộ Vân Ca nhìn lại đồng hồ một chút, sau đó nói với Tưởng Hạo: "Ba ba, thời gian không còn sớm, ba mới vừa ra ngoài, nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nghe được lời này, Tưởng Hạo gật gật đầu.
Mà sau tới Tưởng gia rồi, Mộ Vân Ca liền nói với Tưởng Hạo:" Ba ba, ba trước tiên ngủ đi, con cùng Nghiêm Thù còn có chút chuyện muốn nói. "
Tưởng Hạo hiện tại rất yên tâm về Nghiêm Thù, nghe được lời này tự nhiên không có gì dị nghị.
Vui mừng nhìn hai người, Tưởng Hạo đối với Nghiêm Thù nói:" Tiểu Thù, Uyển Nhi liền giao cho cậu. "
" Bạc trai yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt Uyển Nhi. "Nghiêm Thù hiểu rõ nói.
Tưởng Hạo nghe xong vừa lòng gật đầu, có Nghiêm Thù ở đây, hắn không sợ Bạc Tình quấn lấy Uyển Nhi không bỏ!
* * *
Mà sau khi rời khỏi Tưởng gia, thời gian đã là 8 giờ rưỡi tối.
" Bảo bối, em có tính toán gì không? "Nghiêm Thù hỏi.
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lạnh băng cười:" Đương nhiên là đi tìm Bạc Tình. "
Nghiêm Thù nghe xong, lập tức nói:" Không được, đã trễ thế này.. Vạn nhất Bạc Tình đối với em có ý tưởng gây rối gì.. "
Mà Nghiêm Thù vừa nói ra, liền nghe Mộ Vân Ca khẽ cười nói:" Không phải còn có anh ở đây sao? Anh cho rằng em sẽ đơn độc đi đến đó sao? "
Mộ Vân Ca vừa nói xong, sắc mặt Nghiêm Thù lập tức thả lỏng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Bảo bối không có ý gạt hắn, cô ấy còn muốn hắn cùng đi!
Điều này chứng tỏ rằng trong lòng bảo bối, cô ấy nhất định là tín nhiệm hắn!
* * *
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Nghiêm Thù không khỏi dâng lên một tia ngọt ngào.
" Đinh! Giá trị tình yêu +2, tổng giá trị tình yêu là 99 đó chủ nhân! "Hệ thống Tiểu Hắc vui sướиɠ nhắc nhở.
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Mộ Vân Ca không khỏi nhìn về phía Nghiêm Thù.
Mà Nghiêm Thù vẫn luôn nhìn Mộ Vân Ca, cho nên khi cô vừa ngước mắt, liền thẳng tắp đâm vào lửa nóng ôn nhu trong mắt hắn.
Chỉ một thoáng, Mộ Vân Ca nhịn không được nở nụ cười, sau đó nhón mũi chân, ở trên môi Nghiêm Thù nhẹ nhàng hôn.
* * *
Trong lòng Nghiêm Thù nhảy dựng, sau đó ngay lúc thân thể Mộ Vân Ca chuẩn bị lùi về sau, đột nhiên ôm lấy bả vai cô hôn lên.
Thẳng đến khi di động Mộ Vân Ca truyền đến âm thanh chấn động, Nghiêm Thù mới không thể không buông cô ra.
Lấy ra di động, Mộ Vân Ca tùy ý liếc qua tin nhắn.
Như cũ vẫn là Bạc Tình phát lại đây, nói cô đêm nay không nói rõ ràng, đừng mơ tưởng hắn đáp ứng ly hôn.
Đưa điện thoại tắt bỏ vào túi xách, Mộ Vân Ca cười lạnh một tiếng sau đó nói với Nghiêm Thù," Đi thôi, đưa em đến khách sạn đế hào. "
* * *
Biết Mộ Vân Ca không có gạt mình, không có ý tưởng đơn độc đi gặp Bạc Tình, Nghiêm Thù lập tức liền gật gật đầu, sau đó tự mình lái xe mang Mộ Vân Ca đến khách sạn đế hào.
Lúc xuống xe, Nghiêm Thù đột nhiên giữ chặt cánh tay của Mộ Vân Ca, sau đó ở trên vay cô cài một cây kim cài áo.
" Bên trong kim cài áo là máy theo dõi, một khi tình huống không thích hợp, anh liền phá cửa vào. "Nghiêm Thù sắc mặt nghiêm túc nói.
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca không khỏi nhoẻn miệng cười, sau đó nói:" Được, nhưng mà anh nghe được em ám chỉ mới được tiến vào. "
" Ân? "Nghiêm Thù khẽ nhíu mày.
* * *
" Em khi nào gọi tên của anh thì anh hãy tiến vào. "Mộ Vân Ca cười khẽ.
Nghiêm Thù nghe xong, nhìn thật sâu vào cô một cái, cuối cùng vẫn là gật đầu," Được, ánh đáp ứng em, anh liền ở cách vách phòng em, không phải sợ. "
Mộ Vân Ca gật gật đầu, sau đó liền đem theo túi xách dẫn đầu xuống xe.
Lúc Mộ Vân Ca vừa bước vào cửa khách sạn đế hào, Bạc Tình liền nhận được tin tức.
Khuôn mặt anh tuấn lúc này lộ ra một tia nhất định phải đạt được, Bạc Tình bắt chéo chân ngồi trên sô pha, trong tay cầm ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm.
* * *
Năm phút sau, Mộ Vân Ca xuất hiện ở trước cửa phòng Bạc Tình.
Dùng thần sắc khẩn trương ấn vang chuông cửa, Mộ Vân Ca liền duỗi tay nhéo túi xách chờ Bạc Tình ra mở cửa.
Cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, sắc mặt Mộ Vân ca có chút trắng bệch nhìn Bạc Tình," Bạc Tình, anh muốn làm gì! Em đã đến đây rồi, anh nên thực hiện hứa hẹn của mình. "
* * *
Nghe được Mộ Vân Ca nói, khóe môi Bạc Tình tà tứ gợi lên," Muốn ly hôn, có thể, nhưng anh có hai điều kiện. "
" Điều kiện gì? "Tiếng nói Mộ Vân Ca tựa như phát run nhưng đôi mắt sáng ngời lại mang theo vài phần quật cường nhìn hắn.
Nhìn thấy ánh mắt Tưởng Uyển như vậy, Bạc Tình đột nhiên tim đập loạn, xem ra là hắn sai rồi, trước kia hắn bị thù hận che mắt, cho nên mới không có phát hiện, Tưởng Uyển thế nhưng sinh ra mị hoặc câu nhân như thế.
Bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt nhu nhược đáng thương, hắn liền không thể khống chế được nhiệt huyết sôi trào lên, tưởng tượng đem cô đè dưới thân tùy ý đùa bỡn!
* * *
Hầu kết lăn lộn, Bạc Tình nhìn chằm chằm mặt Mộ Vân Ca một lát, đột nhiên duỗi tay gợi cằm cô lên," Nghiêm Thù đã chạm qua em hay chưa? "
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lập tức lộ ra vẻ mặt khuất nhục trừng hắn," Anh cho là Nghiêm Thù như anh, dạng phụ nữ nào đều có thể trêu chọc sao? "
Lời này nghe như là đang hạ thấp đi Bạc Tình, nhưng lại phù hợp với biểu tình của Mộ Vân Ca lúc này, lại rõ ràng là dáng vẻ đang ghen.
Cho nên khi Bạc Tình nghe được cô nói, tức khắc cười khẽ.
" Thật tốt, anh đối với phụ nữ đã từng bị người chạm qua đều không có hứng thú. "Bạc Tình đột nhiên nói.
Dứt lời, hắn liền buông cằm của Mộ Vân Ca, sau đó như hổ rình mồi mà nhìn cô," Muốn ly hôn rất đơn giản, chỉ cần đêm nay em thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, anh ngày mai liền đến Cục Dân Chính lãnh giấy chứng nhận ly hôn, thế nào?"
* * *