Nghe được Nghiêm Thù nổi giận đùng đùng nói, Mộ Vân Ca không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Anh vì chuyện này nên mới tức giận sao?"
Chuyện này cùng hắn có quan hệ gì đâu?
Hơn nữa, nếu lúc nảy hắn không tới, Bạc Tình cũng không có khả năng thực hiện được mục đích của hắn, rốt cuộc, Tần Lam cũng ở đó.
* * *
Thấy Mộ Vân Ca căn bản không đem chuyện Bạc Tình đối với cô động tay động chân với cô để trong lòng, Nghiêm Thù trong lòng càng nổi giận.
Con ngươi xanh sẫm của hắn đột nhiên trở nên sâu thẩm, Nghiêm Thù hai mắt gắt gao nhìn Mộ Vân Ca, "Hắn thiếu chút nữa cường em, em cũng không tức giận sao? Hay em vẫn chờ mong Bạc Tình chạm vào mình?"
Cô còn nói chính mình sẽ tự tay trả thù Bạc Tình, nếu thực sự muốn trả thù, lấy tính tình của cô, có khả năng sẽ để cho Bạc Tình đối với mình như vậy sao?
Căn bản trong lòng cô không quên được Bạc Tình, cho nên mới lấy cớ trả thù để tiếp tục tiếp cận Bạc Tình đi?
* * *
Mộ Vân Ca nghe Nghiêm Thù có chút âm dương quái khí, trong giọng nói còn mang theo một tia trào phúng lạnh nhạt, trong lòng tức khắc có chút không thoải mái.
"Tôi thực lòng cảm tạ anh đã ra tay cứu tôi, nhưng ý nghĩ trong lòng tôi, anh không cần tùy ý phỏng đoán."
Tên gia hỏa này cho rằng hắn rất hiểu biết về cô sao?
Nghe được Mộ Vân Ca nói, trong lòng Nghiêm Thù càng trầm xuống.
Mà hiện tại, hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là đem miệng của người phụ nữ này hung hăng lấp kín lại!
* * *
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Nghiêm Thù cũng hành động như thế.
Hắn duỗi cánh tay đem thân thể của Mộ Vân Ca ôm lấy, Nghiêm Thù trực tiếp đem cô ôm đến ngồi trên đùi của mình.
Ngay sau đó, môi hắn mang theo hung hăng bạo nộ hướng môi của Mộ Vân Ca mà hôn tới.
Mộ Vân Ca chỉ cảm giác được Nghiêm Thù hiện tại rất nguy hiểm, nhưng không ngờ tới hắn đột nhiên gặm môi của mình!
Kỷ xảo hôn môi nữa điểm đều không có, thời điểm hôn cô quả thực giống như sói hoang cắn xé.
Nếu cô không phải bị người khác đối đãi thô bạo thành thói quen, hiện tại khẳng định một chân phế đi hắn.
* * *
Nụ hôn mang theo thô bạo dừng ở cánh môi của Mộ Vân Ca, sau đó liền chặn ngang hô hấp của cô.
Không bao lâu Mộ Vân Ca liền thấy chính mình hô hấp có chút khó khăn.
Trong lúc nhất thời, cô không nhịn được duỗi tay tát vào mặt hắn.'Bang' một tiếng giòn vang, cái tát của Mộ Vân Ca đã dừng trên mặt Nghiêm Thù.
* * *
Mà động tác của Nghiêm Thù, sau cái tát của Mộ Vân Ca dường như bị ấn nút tạm dừng vậy.
Buông tay đang ôm Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù cúi đầu hai mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm cô.
Ở hàng phía trước, người phụ trách kiêm tài xế Lôi Bân, trong lòng sớm đã sóng to gió lớn.
Đờ mờ! Tưởng Uyển dám đánh Boss! Cô không muốn sống nữa sao? Boss tuyệt đối sẽ xé xác cô!
* * *
Nhưng sự tình Lôi Bân đoán trước không có xãy ra, nhìn Mộ Vân Ca vẻ mặt lạnh nhạt, Nghiêm Thù trong lòng có chút hoảng loạn lại có chút chua xót nhìn cô: "Em chán ghét anh như vậy sao?"
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca hung tợn mà trừng mắt nhìn Nghiêm Thù. Thấy thế cả người Nghiêm Thù chợt lạnh, trong lòng hắn cũng có chút ảm đạm xuống.
Nhưng vào lúc này, hắn lại thấy Mộ Vân Ca ghét bỏ nhìn hắn, ngữ khí có chút trào phúng tức giận nói: "Kỹ thuật hôn của anh như sói gặm, ai mà thích anh được?"
* * *
Nghe được Mộ Vân Ca nói, Nghiêm Thù đầu tiên là ngẩn người, nhưng hắn liền phản ứng lại, sau đó có chút xấu hổ nhìn Mộ Vân Ca, "Em.. em ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh? Không phải ghét anh?"
Mộ Vân Ca nghe xong lần nữa ghét bỏ nhìn thoáng qua Nghiêm Thù, "Môi của em đều bị rách rồi, chẳng lẽ em còn phải thích sao?"
Lời nói vừa xong, ánh mắt của Nghiêm Thù liền dừng trên cánh môi của Mộ Vân Ca. Mà lúc này, trên cánh môi của cô quả nhiên là đang chảy máu.
Thấy thế, Nghiêm Thù không khỏi lộ ra một tia ảo não, sau đó ngượng ngùng ôn nhu nói: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."
Dứt lời, còn không đợi Mộ Vân Ca nói thêm cái gì, Nghiêm Thù liền thay đổi sắc mặt thành đế vương cao lãnh, hướng về phía Lôi Bân đang lái xe nói: "Lôi Bân, lái xe nhanh chút!"
* * *
Lôi Bân không dám nhìn Nghiêm Thù, chỉ vâng một tiếng, "Dạ, Boss!"
Hơn mười phút sau, xe Bentley dừng tại một tòa trang viên thật lớn. Chỉ chốc lát sau, cửa xe đã bị mở ra.
Nghiêm Thù dẫn đầu vươn chân dài xuống xe, sau đó liền đem bàn tay đặt ở phía trên cửa xe bảo vệ đỉnh đầu của Mộ Vân Ca, chờ cô xuống xe.
Mộ Vân Ca xuống xe, nhưng mà cô còn chưa có đứng vững, thân thể lần nữa bị Nghiêm Thù chặn ngang bế lên ôm kiểu công chúa.
* * *
"Môi em chỉ bị rách một chút, chứ không phải bị què, anh không cần phải tới ôm như vậy chứ!" Nghiêm Thù vững vàng ôm Mộ Vân Ca vào lòng, trong lòng Mộ Vân Ca cũng xuất hiện một tia khác thường.
Khó trách cô đi qua nhiều thế giới, nữ chính bị nam chính ngược không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn làm lơ nam hai hoàn mỹ vì cô trả giá, cùng nam chính ở bên nhau.
Đây là cảm giác được tổng tài bá đạo bảo vệ sao? Xác thật rất hưởng thụ nha.
* * *
Nghiêm Thù nghe được Mộ Vân Ca nói, nhưng vẫn trầm giọng nói "Em mang giày cao gót đi không nhanh, để anh ôm em."
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca liền cảm thấy mình vừa rồi chính là suy nghĩ nhiều! Khó trách trong cốt truyện, hắn vì Tần Lam làm nhiều thứ như vậy đều kém Bạc Tình, thái độ nói chuyện của hắn như vậy, dù hắn có làm nhiều chuyện đi chăng nữa Tần Lam cũng sẽ không động tâm!
Phụ nữ đều thích lãng mạn, mà Nghiêm Thù, người này không có tế bào lãng mạn! Nhưng cô không ngờ tới là, ý tưởng này của mình không quá mấy ngày nữa sẽ bị chính mình vả mặt!
Đàn ông không phải không hiểu lãng mạn, mà là lười để ý đến người khác mà thôi. Nhưng chờ hắn gặp được người hắn chịu phí tâm tư, được hắn yêu thương, người đó tuyệt đối là người hạnh phúc nhất!
* * *
Thực nhanh, Nghiêm Thù đã ôm Mộ Vân Ca đến đại sảnh của trang viên. Lúc này trong trang viên, quản gia và hầu gái đều đã ở trong đại sảnh chờ Nghiêm Thù trở về.
Mà trên sô pha, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi uống trà. Nhìn thấy Nghiêm Thù ôm Mộ Vân Ca vội vã đi đến, người đàn ông lập tức buông chén trà đứng lên, đánh giá Nghiêm Thù từ trên xuống dưới.
"Nghiêm Thù, cậu không giống đang bị thương nha." Người này đúng là Lý Khiêm, cũng là bác sĩ riêng của Nghiêm Thù.
* * *
Nghe được Lý Khiêm nói, Nghiêm Thù lập tức nhíu mày nói: "Tôi không bị thương, cậu mau đến kiểm tra cho cô ấy một chút, môi cô ấy bị rách da rồi."
Vừa dứt lời, ánh mắt Lý Khiêm lập tức nhìn Mộ Vân Ca. Ánh mắt của hắn có chút sắc bén lạnh nhạt, như là đang quan sát một món hàng.
Mộ Vân Ca không thích ánh mắt như vậy của Lý Khiêm, giãy giụa một chút liền từ trong lòng Nghiêm Thù rơi xuống đất.
"Chỉ rách môi một chút mà thôi, em còn không sợ thì anh khẩn trương cái gì!" Mộ Vân Ca nhàn nhạt nhìn Nghiêm Thù liếc mắt một cái, sau đó lạnh nhạt lướt qua người Lý Khiêm.
* * *
Lý Khiêm liếc mắt một cái liền nhìn ra Mộ Vân Ca bị thương như thế nào, lại nhìn thấy bạn tốt khó có được một tia ảo não, hắn lập tức liền biết đầu sỏ gây tội là ai.
Chỉ một thoáng như vậy, trên mặt Lý Khiêm không khỏi lộ ra kinh ngạc. Phải biết rằng, Nghiêm Thù chưa bao giờ để cho phụ nữ đến gần mình, chứ đừng nói là chủ động hôn môi đối phương.
Chính là hôm nay không chỉ hôn Tưởng Uyển, còn đem môi cô gái này hôn đến rách da!