Chương 24: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa

"Đang bổ túc môn gì vậy?"

Hai cái đỉnh đầu tròn tròn đang kề sát vào nhau thì đột nhiên vang lên một đạo thanh âm.

Cố Miên và Trịnh Ngọc đồng thời ngẩng đầu.

Chỉ thấy Cố Thiếu Đường đang đứng ở bọn họ trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hai người.

Trịnh Ngọc hoảng sợ, cậu theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Cố Miên, câu lệ nhìn anh: "Ừm.., chúng em đang bổ túc môn toán."

Cố Thiếu Đường ngồi xuống trên chiếc sô pha đơn ở bên cạnh, anh trực tiếp duỗi tay ra: "Đưa anh xem."

Trịnh Ngọc vội vàng dịch đề qua: "Đây là bài tập em vừa giải ra, đang chuẩn bị giảng cho Cố Miên cách giải."

Cố Thiếu Đường nhìn thoáng qua bài giải của Trịnh Ngọc, sau đó thập phần thuận tay lấy đại một chiếc bút trong ống đựng bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên vở: "Đổi cách làm thì bài này sẽ đơn giản hơn."

Tay anh cơ hồ không dừng lại, cũng không suy tư gì, rất nhanh đã viết quá trình giải và đáp án ra vở, đáp án giống với bài Trịnh Ngọc đã giải ra, nhưng các bước thoạt nhìn lại ngắn gọn rõ ràng hơn.

Khuôn mặt trắng nõn văn nhã của Trịnh Ngọc tức khắc đỏ lên "Em không nghĩ tới cách giải này."

Nếu cho cậu thêm một chút thời gian, cậu cũng có thể nghĩ đến.

Nhưng muốn giống anh trai Cố Miên, chỉ sơ lược nhìn qua một cái liền lập tức nghĩ ra cách giải, vẫn làm Trịnh Ngọc hổ thẹn không bằng.

Không nghĩ tới Cố Miên lại có anh trai lợi hại như vậy.

Vậy mà còn cần cậu lại đây giúp cô học bổ túc, nhất định là anh trai cô bận công việc nên không có thời gian dạy cô.

Trịnh Ngọc âm thầm nghĩ.

Cố Thiếu Đường nâng mắt, nhìn về phía Cố Miên.

Cố Miên lại không nhìn anh, cô nói với Trịnh Ngọc: "Không sao đâu, cậu đã rất giỏi rồi, tớ còn không nghĩ ra được gì đây này."

Cố Thiếu Đường cảm thấy ngực ngạnh một cái.

Bỗng nhiên anh thấy mình có điểm nực cười.

Trịnh Ngọc được Cố Miên an ủi như vậy, mặt cậu càng đỏ hơn: " cho tớ thêm một ít thời gian, tớ cũng có thể nghĩ ra phương pháp giải khác, nhưng tớ vẫn không lợi hại như anh cậu được, nhìn một cái là nghĩ ra."

"Đúng vậy. Anh trai tớ rất lợi hại." Cố Miên lúc này mới sâu kín nhìn Cố Thiếu Đường.

Chỉ là một ánh mắt như vậy liếc nhìn qua, Cố Thiếu Đường đã cảm thấy tim đập nhanh hai nhịp.

khóe miệng Cố Miên gợi lên một độ cong nhàn nhạt như có như không: "Nhưng lợi hại nữa thì cũng có liên quan tới tớ đâu, anh tớ bận lắm, không rảnh giúp tớ học bổ túc."

Trịnh Ngọc nhìn nhìn Cố Thiếu Đường, lại nhìn nhìn Cố Miên, nói: "Cố Miên, sao cậu với anh cậu lớn lên nhìn không giống nhau chút nào vậy?"

Trong phòng tên tĩnh một mảnh.

Cố Thiếu Đường không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Miên.

Cố Miên nhẹ nhàng cười cười, nói: "Cậu không phát hiện sao? Tớ với "Mẹ" và cả "Chị tớ" cũng không giống."

Trịnh Ngọc nghe Cố Miên nói mà sửng sốt, cậu cẩn thận hồi tưởng lại một chút diện mạo của mẹ và chị gái Cố Miên, hình như bọn họ thật sự lớn lên không giống nhau.

Cố Thiếu Đường nhìn Cố Miên, mi tâm không dễ phát hiện khẽ nhíu lại, anh đưa cây bút cho Trịnh Ngọc, rồi đứng dậy: "Hai đứa tiếp tục học đi, anh còn có việc chưa hoàn thành, anh đi trước."

Trịnh Ngọc vội vàng ngồi xong, nhìn theo bóng anh.

Cố Miên đã cúi đầu làm bài, thoạt nhìn không chút để ý khi thấy Cố Thiếu Đường rời đi.

*

Trước khi về Trịnh Ngọc nhịn không được trộm để ý dáng vẻ của mẹ và chị gái Cố Miên, cậu phát hiện chị Cố Miên lớn lên rất giống mẹ, nhưng Cố Miên lại không giống ai trong hai người họ, mẹ và chị Cố Miên đều có khí chất ôn nhu, nhưng lại không xinh đẹp như Cố Miên.

Trịnh Ngọc cõng cặp sách, cậu hơi lưu luyến: "Vậy...... Ngày mai gặp lại ở trường nhé."

Cố Miên mỉm cười: "Ừ, mai gặp."

Sau Trịnh Ngọc lên xe, xe rất nhanh đi khỏi tầm mắt.

Người hầu đẩy Cố Miên trở về.

trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Cố Miên nhìn thấy Cố Thiếu Đường đang đứng trên ban công phòng ngủ lầu hai từ trên cao nhìn cô.

Cô hơi nâng lên cằm, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn với anh.

*

Khi Cố Thiếu Đường nhận được điện thoại của quản gia điện thoại đã là thứ bảy.

Công ty mới thành lập, công việc làm mãi không xong, thứ bảy căn bản không được nghỉ ngơi.

Anh lập tức ra khỏi văn phòng, nói với Hành Chính: "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, hai giờ sau sẽ về."

Hành Chính lập tức nói: "Cố tổng, mười phút sau có một cuộc họp sẽ."

Cố Thiếu Đường đã vội vàng ra ngoài: "Làm tốt hội nghị ký kết các loại, về tôi sẽ xem."

Hành Chính đầu tiên trả lời được ạ, sau đó đột nhiên nhớ tới, vội đứng lên: "Cố tổng ngài là người chủ trì mà! Cố tổng ——" ( ai hiểu thấu tiếng hét thảm thương bất lực của một nhân vật quần chúng)

*

Khi Cố Thiếu Đường vội về tới nhà, Cố Miên đã đứng lên khỏi xe lăn.

Cô cẩn thận buông tay vịn xe lăn ra từng chút một, siêu siêu vẹo vẹo đứng lên.

Chung Huyền Dư đứng cách cô khoảng ba mét, anh ta nói với cô: "Giờ cô thử đi tới chỗ tôi xem."

Cố Miên nhìn anh ta, cười cười với anh ta một cái. Sau đó cô cau mày nói: "Tôi cảm thấy hai chân không có khí lực."

Hiếm khi Chung Huyền Dư không đấu võ mồm với cô mà lại cổ vũ nói: "Đây là chuyện bình thường, cô cứ thử đi qua đây thử xem, tôi ở đây chờ cô."

Cố Miên cũng hiếm khi khẩn trương mà hít sâu một hơi. Sau đó, cô chậm rãi nhấc chân lên, gian nan tiến lên trước một bước nhỏ ——

Khoé miệng Chung Huyền Dư lộ ra ý cười: "Tốt lắm, tiếp tục đi."

Cố Miên được cổ vũ, cười với anh ta một cái.

Cố Thiếu Đường đứng ở xa nhìn lại, sắc mặt anh bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thăm thẳm khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.

"Đã vội vàng về nhà, sao cháu còn không qua đó?" Lúc này bác quản gia đã tới, ông đứng cùng với Cố Thiếu Đường, nhìn Cố Miên và Chung Huyền Dư ở nơi xa.

Cố Thiếu Đường nhàn nhạt nói: "Cháu tiện đường quay lại lấy tài liệu thôi."

Quản gia liếc anh một cái, trên mặt anh hiện ra nụ cười hiểu rõ, ý vị thâm trường nhìn về phía Cố Miên nói: "Cháu còn trẻ, nhưng có nhiều chuyện nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn có cơ hội nữa."

Cố Thiếu Đường hơi ngẩn người.

Anh nhìn Cố Miên bước ra bước cuối cùng về phía Chung Huyền Dư, hình như chân cô đã mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.

Cố Thiếu Đường theo bản năng tiến lên trước một bước.

Nhưng Chung Huyền Dư đã ôm lấy cô. Hai người giật nảy mình, sau đó liếc nhìn nhau rồi đều bật cười.

Lần đầu tiên, Cố Thiếu Đường thấy Cố Miên cười xán lạn đến như vậy. Một nụ cười phát ra từ nội tâm, không mang theo chút phòng bị nào. Ánh sáng phủ lên sườn mặt cô một vầng sáng nhu hoà. Cô giống như một đoá hoa tường vi nở rộ xinh đẹp giữa chiều hạ làm người ta không thể rời mắt.

Nụ cười hiện lên trên gương mặt quản gia, ông vui mừng nói: "Tôi đi gọi điện thoại cho ông chủ, phải báo tin tốt này cho ông ấy ngay mới được." Sau đó, ông vỗ vỗ vai Cố Thiếu Đường rồi rời đi.

Cố Thiếu Đường nhìn hai người đứng nơi xa đang nhìn nhau cười, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác cô đơn chua chát, còn cả cảm giác một tấm màn nào đó sắp bị xé rách.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Thiếu Đường, chú đang ở đâu đấy? Có chuyện quan trọng gì không?" Nghe Hành Chính nói Cố Thiếu Đường vội vã rời đi, quên luôn cả cuộc họp, Vương Kiếm lo lắng anh xảy ra chuyện gì nên lập tức gọi điện tới.

Cố Thiếu Đường nói: "Không có gì đâu. Bây giờ em về."

Dứt lời, anh cúp máy.

Anh lại liếc nhìn phía bên kia một chút, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, sau đó rời đi không hề quay đầu lại.

Trở lại công ty.

Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tình của sếp không tốt, trên mặt boss như phủ một tầng sương lạnh. Trong cuộc họp boss dùng câu từ sắc bén, bị ánh mắt lạnh lùng của sếp đảo qua, cả Vương Kiếm cũng không nhịn được rụt cổ lại.

Vương Kiếm thầm nghĩ không biết Cố Thiếu Đường ra ngoài một chuyến bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy trời.

Cuộc họp diễn ra được nửa, không biết tiếng chuông điện thoại của ai đột ngột vang lên trong phòng hội nghị rộng lớn.

Cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông.

Nghĩ đến tâm tình Cố tổng bây giờ.

Người có mặt trong phòng họp đều sợ sắp nhảy dựng lên.

Cả đám theo bản năng tìm điện thoại của mình, xác định không phải điện thoại của mình kêu đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó họ nhìn thấy Cố Thiếu Đường đứng trên bục giảng lấy điện thoại ra từ túi quần tây của anh.

Mà tiếng chuông chính là phát ra từ đó.

Cố Thiếu Đường nhìn màn hình, dường như anh hơi kinh ngạc một chút.

Anh nhìn chằm chằm di động khoảng hai ba giây, sau đó không thèm ngẩng đầu lên nói: "Giải lao giữa giờ." Rồi rời khỏi phòng họp.

Nhất định là cuộc gọi của đối tác rất quan trọng. Nhóm nhân viên trong phòng nghĩ thầm, thả lỏng hơn rất nhiều. Họ nhanh chóng thừa dịp này tranh thủ uống nước, chuẩn bị một lát nữa phát biểu.

Cố Thiếu Đường ra ngoài phòng họp, hầu kết vừa động, anh nhận máy: "Alo."

"Anh ơi." Đầu bên kia truyền đến thanh âm mềm mại manh manh của Cố Miên.

Cố Thiếu Đường không tự chủ được siết chặt di động, trầm thấp lên tiếng: "Ừ."

"Giờ anh có bận không?." Cố Miên hỏi.

Cố Thiếu Đường nhìn thoáng qua phòng hội nghị, Vương Kiếm đang nhìn anh, thấy anh nhìn qua bèn ném cho anh một ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

Cố Thiếu Đường thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Không vội."

"Ừm... Em chỉ là muốn nói với anh thôi, em có thể đi lại được rồi. Tuy là còn không quá nhanh nhẹn, nhưng em cũng phải đi được mấy mét đấy." Trong giọng nói của Cố Miên mang theo niềm vui sướиɠ.

Cố Thiếu Đường không nghĩ Cố Miên sẽ đặc biệt gọi điện nói với anh việc này, anh hơi ngẩn ra, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị cũng bất giác nhu hoà xuống, ngữ điệu lại vẫn lãnh đạm như trước: "Ừm, chức mừng em."

"Anh ơi." Bên kia lại gọi anh một tiếng, giọng nói ngọt như làm nũng.

Cố Thiếu Đường không nhịn được mềm lòng xuống.

"Em nhớ anh lắm."

Nói xong câu đó, đầu dây kia cấp tốc ngắt điện thoại.

Cố Thiếu Đường sửng sốt, tim đập nhanh một nhịp. Anh nắm di động, thật lâu thật lâu sau vẫn không hoàn hồn.

Vương Kiếm thấy Cố Thiếu Đường vẫn không trở lại, nhịn không được ra xem tình huống. Vừa ra ngoài thì thấy Cố Thiếu Đường vẫn đặt điện thoại bên tai như còn chưa nói xong, cả người lại ngây ra như thằng ngốc không nhúc nhích, mặt còn hồng hồng trông rất quỷ dị.

"Ai đấy?" Vương Kiếm làm khẩu hình với Cố Thiếu Đường.

Cố Thiếu Đường ngơ hai giây mới quay đầu nhìn anh ta, bình tĩnh cất di động vào túi quần.

"Nói chuyện với ai vậy?" Vương Kiếm vừa quái dị vừa hiếm lạ mà nhìn anh: "Chú không sao chứ? Sao mặt đỏ hết lên thế?"

Anh ta quen Cố Thiếu Đường nhiều năm như thế nhưng còn chưa thấy Cố Thiếu Đường đỏ

mặt trừ lúc uống rượu đâu.

" Hơi mắc thôi." Cố Thiếu Đường giấu đầu hở đuôi tháo tung cà vạt: "Em đi toilet, một lát nữa sẽ vào."

Nói xong anh xoay người đi về hướng toilet.

Vương Kiếm sờ sờ cằm, anh ta hồ nghi mà nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Thiếu Đường đi xa dần. Sao luôn cảm thấy có gì đó quái quái nhỉ?

Cố Thiếu Đường đứng trước bồn rửa tay, dòng nước từ vòi không ngừng chảy xuống, nhưng bên tai anh lại chỉ quanh quẩn một câu nói mềm mại kia: "Em nhớ anh lắm."

Một lúc lâu sau anh ngẩng đầu nhìn vào gương mới phát hiện, hoá ra mình thật sự đỏ mặt.

Anh có chút bực bội, khom lưng lấy nước lạnh rửa mặt. Cảm thấy nhiệt độ trên mặt hạ thấp xuống, anh mới chống tay lên thành bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. Anh hít sâu một hơi, lau sạch bọt nước trên mặt sau đó kéo tay áo xuống, sửa lại cà vạt bị tháo tung mới đi ra ngoài.

Nhóm nhân viên ngồi dưới bục giảng mẫn cảm cảm nhận được, sau khi Cố tổng ra ngoài tiếp điện thoại lại đi toilet một chuyến, không những sương lạnh trên mặt đều tan ra mà ngữ khí lúc nói chuyện cũng không lạnh băng như vừa rồi nữa.

Không khí trong phòng họp cũng thoải mái hơn nhiều. Vốn dĩ mấy nhân viên còn đang nơm nớp lo sợ tí nữa phải phát biểu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng bọn họ không hẹn mà đều cảm tạ vị vừa rồi gọi điện thoại cắt ngang hội nghị.