Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên - Nghịch Chuyển Nữ Vương

Chương 23: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Ly

Cuối tuần.

Cố Thiếu Đường vùi đầu vào công việc vội đến trời đen kịt bị Vương Kiếm đứng xem cưỡng chế bắt ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng do đồng hồ sinh học mà 7 giờ rưỡi anh đã tỉnh dậy.

Khó có được một ngày mọi người trong Cố gia cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trên bàn cơm lại thiếu mất Cố Miên.

"Miên Miên đâu? Con không xuống ăn à?" Cố Chấn Hoa hỏi.

Tô Băng Thanh cong môi cười, nói: "Nó nói là bác sĩ Chung đáp ứng hôm nay mang cho nó một túi bánh bao gạch cua, chắc còn đang chờ bác sĩ Chung tới."

Cố Chấn Hoa bất đắc dĩ lại sủng nịch trách mắng: "Đúng là nghịch ngợm. Bác sĩ Chung là tới trị chân cho nó, nó thì hay rồi, còn để người ta mang bữa sáng cho."

Tô Thiều Hàm nhìn thoáng qua Cố Thiếu Đường vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cười cười nói: "Ba, người không biết thôi, quan hệ giữa Miên Miên và bác sĩ Chung rất tốt, bác sĩ Chung đối xử rất tốt với Miên Miên, Miên Miên cũng rất thích bác sĩ Chung nữa."

Cố Thiếu Đường lạnh lùng nâng lên nhìn lại.

Tô Băng Thanh khẽ cười nói: "Lại nói, bác sĩ Chung thật ra rất xứng đôi Miên Miên đó, tuổi tác cũng thích hợp, quan trọng chính vẫn là hợp nhau."

Cố Chấn Hoa kịp thời ngăn lại: "Được rồi, không cần nói nữa! Miên Miên mới 18 tuổi thôi, đừng có loạn ghép uyên ương."

Cố Chấn Hoa nói, ánh mắt chú ý tới Cố Thiếu Đường vẫn luôn trầm mặc. Tuy rằng trong lòng ông vẫn còn tức giận với Cố Thiếu Đường, nhưng nhìn đến sắc mặt anh không được tốt lắm, hơn nữa ông cũng vẫn luôn chú ý tới con đường phát triển của công ty Cố Thiếu Đường, biết anh không phải chỉ đang vui đùa, chung quy ông vẫn mềm lòng: "Gần đây mỗi ngày con đều đi sớm về trễ, sắc mặt cũng khó coi, sự nghiệp tự nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là thân thể. Đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà làm thân thể mệt mỏi."

Cố Thiếu Đường trầm giọng nói: "Cảm ơn chú đã quan tâm. Con hiểu ạ."

Đang nói chuyện, có người giúp việc tiến vào nói bác sĩ Chung đã tới.

Tô Băng Thanh cười nói: "Mau kêu Miên Miên xuống đi."

Chung Huyền Dư cũng được người hầu dẫn vào: "Cố tiên sinh, không quấy rầy mọi người chứ?"

Cố Chấn Hoa nói giỡn: "Không có không có đâu. Vất vả bác sĩ Chung rồi, đã phải trị chân cho cô nương nhà tôi lại còn phải mua bữa sáng cho nó nữa."

Nhắc tới việc này, Chung Huyền Dư lại không được tự nhiên: "Là cháu đánh cuộc thua Cố Miên, nên mới phải mua bữa sáng cả một tuần cho cô ấy, đã đánh cuộc thì phải chịu thua thôi."

Tô Thiều Hàm lại doanh doanh cười: "Bác sĩ Chung cũng là có tâm, tôi nghe nói bánh bao gạch cua của Hồng Niệm phải xếp hàng rất lâu mới mua được."

Chung Huyền Dư chưa nói gì.

Tô Băng Thanh mỉm cười: "Được rồi, bác sĩ Chung mau đi lên đi, Miên Miên còn chờ bữa sáng của cậu đấy."

Chung Huyền Dư hơi hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua Cố Thiếu Đường đã buông đũa đứng dậy. Anh cũng đang nâng lên mắt nhìn lại đây, hai đạo ánh mắt va chạm giữa không trung, rồi từng người lại dời đi ánh mắt.

"Mọi người ăn ngon. Con lên nhà trước." Cố Thiếu Đường nói.

Cố Chấn Hoa nói: "Gần đây con vơi Miên Miên rất khó gặp mặt, hôm nay khó được ở nhà một ngày, con ở cùng Miên Miên nhiều một chút."

"Vâng ạ." Cố Thiếu Đường hơi hơi gật đầu một cái, chạy chậm vài bước đuổi kịp Chung Huyền Dư cùng nhau lên lầu.

Hai người một đường đều không hề giao lưu với nhau, tới cửa thang lầu liền đường ai nấy đi.

Cố Thiếu Đường về phòng, Chung Huyền Dư đi phòng Cố Miên.

Cố Thiếu Đường mới vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Cố Miên từ hành lang truyền đến: "Bác sĩ Chung, bánh bao gạch cua của tôi đâu?"

Anh nghe tiếng Cố Miên và Chung Huyền Dư có qua có lại nói chuyện với nhau.

Bàn tay nắm lấy then cửa không tự giác được siết chặt lại.

Đã nửa tháng rồi cô không nói gì trừ câu "Chào buổi sáng" với anh.

Anh hỏi thăm được từ chỗ quản gia xem mỗi ngày Cố Miên làm những gì.

Cô tựa như không có việc gì cả, cứ theo lẽ thường đi học, tan học, đàn dương cầm, trị liệu, rồi đào giun nhỏ trong sân với Đinh Tiểu Vũ, cả một chút dị thường cũng không có.

chỉ có là, cô không hề chờ hắn nữa mà thôi.

Cố Thiếu Đường ngồi xuống sau bàn làm việc, bỗng nhiên phát hiện phòng của mình quá lớn, quá trống vắng, cũng quá an tĩnh.

Cố Miên ở đây sẽ luôn phát ra một ít âm thanh sột sột soạt soạt, làm căn phòng không quá mức an tĩnh.

Rõ ràng trước kia vẫn luôn như vậy.

Vì sao hiện tại lại làm người ta khó chịu?

Khi Cố Miên nói chuyện với Chung Huyền Dư, khoé mắt lại chú ý tới Cố Thiếu Đường. Cô nhìn bàn tay anh nắm lấy then cửa nhưng vẫn không đẩy cửa đi vào, khóe miệng hiện lên một độ cong nhẹ nhàng.

"Sao vậy?" Chung Huyền Dư bắt gặp ý cười nơi khóe miệng cô.

Cố Miên mỉm cười: "Không có gì, bánh bao của tôi đâu? Tôi đói rồi."

Cố Miên ngồi trên giường, vui sướиɠ ăn bánh bao Chung Huyền Dư xếp hàng nửa giờ mới mua được.

Chung Huyền Dư cúi đầu nhìn Cố Miên, hỏi: "Cô cãi nhau với Cố Thiếu Đường à?"

Cố Miên nói: "Đâu có đâu."

Chung Huyền Dư giương mắt nhìn cô một cái, rõ ràng không tin: "Vậy sao anh ta lại không tới nhìn cô?"

Cố Miên nói: "Bác sĩ Chung không cần quá mức chú ý đến sinh hoạt cá nhân của người bệnh đâu."

Chung Huyền Dư nghẹn lời: "Cô trả bánh bao đây."

Cố Miên đắc ý cười rồi cắn một ngụm bánh bao gạch cua: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha. Bác sĩ Chung, phẩm chất đánh cuộc của anh sẽ không kém đến vậy chứ?"

Chung Huyền Dư lại bị nghẹn rồi.

Cuộc đánh cuộc này nói đến thật ra rất nhàm chán.

Đơn giàn là đoán xem khi người hầu vào cửa bước chân trái vào trước hay chân phải vào trước.

Sau đó Cố Miên thắng rồi.

Sáng hôm nay lúc đứng xếp hàng ở Hồng Niệm, Chung Huyền Dư còn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, mình cư nhiên sẽ làm ra việc ấu trĩ như vậy.

Sau khi buổi trị liệu của Chung Huyền Dư kết thúc, anh nói: "Qua khoảng mười ngày nữa là có thể bắt đầu phục hồi chức năng. Có cảm nghĩ gì không?"

Cố Miên gật đầu: "Vô cùng cảm động, cuối cùng cũng không phải làm người tàn tật nữa."

Chung Huyền Dư quái dị nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi: "Sáng ngày mai muốn ăn gì?"

Cố Miên nhấp môi cười: "Ngày mai tôi đi học. Dứt khoát chờ đến khi chân có thể đi được rồi, anh mời tôi ăn cơm đi."

Chung Huyền Dư liếc cô một cái: "Tôi trị hết cái chân cho cô, không phải là cô nên mời tôi ăn cơm mới đúng sao?"

Cố Miên hào phóng gật đầu: "Cũng có thể mà."

Làm nổi bật Chung Huyền Dư keo kiệt.

Chung Huyền Dư trừng mắt nhìn cô một cái.

Cố Miên cười trừ.

Trị liệu kết thúc, đã đến thời gian học dương cầm.

Vị lão sư dương cầm này trên cả nước đều rất nổi danh, đã sớm không dạy học sinh nữa.

Vì mời người ta đến, Cố Chấn Hoa đã tốn cả đống tiền.

Cũng chỉ nói là nhờ bà nhìn xem tư chất Cố Miên thế nào.

Không nghĩ tới Cố Miên còn có thiên phú trong việc học dương cầm, không chút khó khăn rất nhanh đã học được cách xem nhạc phổ, đàn được mất khúc đơn giản.

Lão sư cứ thế tiếp tục dạy cô, hơn nữa bà còn rất thích đứa trẻ thiên phú không tồi, học nhanh lại chăm chỉ này.

Một bài《 Thư gửi Elise 》 Cố Miên chỉ dùng một tuần thời gian đã có thể đàn tấu, vài nốt tương đối khó cũng sẽ không đánh bừa, sai âm.

Làm lão sư rất vừa lòng.

Cố Thiếu Đường đứng ở cửa phòng, ánh mắt anh nhìn vào bên trong từ cửa sổ pha lê trong suốt.

Cố Miên ăn mặc thoải mái, váy hoa màu trắng ngồi trước cây đàn dương cầm, bóng dáng xinh đẹp, tấm rèm màu trắng bên cửa sổ theo gió chậm rãi phiêu động, ánh mặt trời trút xuống tiến vào, khuôn mặt nhỏ trắng tinh phảng phất như trong suốt, ngón tay trắng nõn thon dài lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn thanh thúy dễ nghe cứ như vậy mà ra, xoay chuyển trong căn phòng, sau đó phiêu đãng ra ngoài.

Cô chuyên chú như vậy, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, dường như đã hoàn toàn say mê trong đó.

"Cố Miên" không thích dương cầm.

Đây là việc mà mọi người đều biết.

Nhưng cả Cố Chấn Hoa cũng không biết vì sao cô lại không thích.

Chỉ có anh biết.

Cô không thích dương cầm chỉ vì lúc đó lão sư dương cầm nói với cô, cô không có thiên phú trên phương diện này.

Cũng từ ngày đó bắt đầu, cô không còn đυ.ng vào cây đàn này nữa.

Không biết có phải do ánh mặt trời quá chói, Cố Thiếu Đường bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thiếu nữ đang ngồi dương cầm, ánh mắt thành kính mà lại say mê, tựa như không phải "Cố Miên" mà anh nhận thức.

Khi Trịnh Ngọc tới bổ túc cho Cố Miên, vừa lúc gặp được Cố Thiếu Đường.

"Trịnh Ngọc, đây là anh tớ." Cố Miên chủ động giới thiệu, lại nhìn Cố Thiếu Đường, thần sắc tự nhiên nói: "Anh, đây là bạn học của em, Trịnh Ngọc. Cậu ấy tới học bổ túc cho em."

Trịnh Ngọc vừa nghe là anh trai Cố Miên, một chút thất bại và tự ti trong lòng lập tức chuyển thành thẹn thùng: "Chào anh."

Khuôn mặt cậu hơi hơi phiếm hồng, co quắp lại thẹn thùng, còn không biết làm thế nào để che dấu tâm sự thiếu niên của mình, người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Cố Thiếu Đường lãnh đạm gật đầu, sau đó lạnh mặt tránh ra.

Cố Miên kêu gọi anh là anh trai, cũng thật sự coi anh là anh trai.

Đây rõ ràng là điều anh muốn.

Nhưng vì sao, trong lòng anh lại có cảm xúc khác thường nảy sinh, làm anh thực sự không thoải mái.

"Anh cậu nhìn thật nghiêm túc." Anh nghe thấy cậu thiếu niên ở sau lưng anh nhỏ giọng nói.

Cố Miên không biện giải cho anh, ngược lại cô còn cười nói: "Đúng vậy, nhưng cũng chẳng sao đâu, anh ấy sẽ không quấy rầy đến chúng ta."

Thiếu niên lại cao hứng lên: "Tớ mang trà sữa này, bảy phần đường, bỏ thêm đá, giờ cậu muốn uống không?"

Hai người vừa nói vừa cười vào thang máy.

Cố Thiếu Đường bưng ly nước đá mới từ tử lạnh lấy ra chậm rãi uống, nhưng sự nôn nóng bất an trong lòng lại không bởi vậy mà trấn định xuống, ngược lại càng thêm nôn nóng, cơ hồ muốn bùng cháy lên. Anh rũ mắt, lông mi hạ xuống dưới, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Cái ly không nhẹ không nặng bị bỏ lại trên bàn.

Thân ảnh thon dài đĩnh bạt đi khỏi nhà ăn, chạy lên lầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miên: Khương Thái Công câu cá, cá tự nguyện cắn câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »