Cố Miên học ở khu nhà mới xây của trường.
Ngày đầu tiên đến trường liền tạo ra một trận oanh động.
"Này, ngươi biết không? Lớp 3 năm 3* mới tới một cô bé rất xinh đẹp.
* Lớp 12-3
" Ta thấy rồi. Đẹp cực kỳ luôn, da trắng, lớn lên nhìn như búp bê sứ ý. "
Ngày đầu tiên Cố Miên đến lớp, ngoài cửa lớp cứ có bạn học tới tới lui lui đến xem học sinh chuyển trường siêu đẹp trong truyền thuyết.
Vừa tan học, mấy đứa con gái trong lớp liền vấy quanh cô líu ríu không ngừng.
Cố Miên cũng không phiền, luôn duy trì nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Các bạn mới đều thân thiện.
Bạn học nam đều muốn nói chuyện với Cố Miên, nhưng lại ngại.
Bạn cùng bàn với cô là một học bá, nho nhã lịch sự lại hơi nhát. Cố Miên kêu tên anh một tiếng, anh liền đỏ bừng mặt lên.
Bên ngoài một nhóm lại một nhóm bạn học mới đến xem Cố Miên, cô cũng không hoảng không thẹn, tự nhiên thoải mái ngồi đó.
Khi lên xuống cầu thang, các bạn nam trực tiếp nâng cả cô và xe lăn lên.
Suốt một ngày, Cố Miên không chút trở ngại hòa nhập với tập thể lớp. Hầu như cả bạn học và lão sư đều rất thích cô.
Cố Thiếu Đường ngày càng bận rộn.
Thời gian anh về nhà không cố định, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, tăng ca phải đến nửa đêm mới về.
Nhưng dù anh về muộn thế nào, đèn trong phòng vẫn sáng, có người vẫn luôn chờ anh.
Sớm đã quen một mình một người Cố Thiếu Đường nay đã có vướng bận.
" Anh lại uống rượu? "Cố Miên nhíu mày hỏi.
Cố Thiếu Đường trên người nồng nặc mùi rượu, không cần ngửi kĩ cũng thấy được, bộ dạng mệt sắp chết.
Cố Thiếu Đường bất động thanh sắc kéo dãn khoảng cách với Cố Miên, không muốn mùi rượu dính lên người cô, tiện tay móc áo khoác lên giá treo bên cạnh, anh nói:" Hôm nay tiếp rượu một khách hàng, uống hơi nhiều. Em chờ một chút, anh đi tắm đã. "Nói xong liền cầm quần áo vào phòng tắm.
Sau khi tẩy rửa từ trên xuống dưới sạch sẽ, xác định trên người không còn mùi rượu, Cố Thiếu Đường mới đi ra ngoài. Tay dừng trên tay nắm cửa, anh đột nhiên vòng lại trước gương, đem mái tóc rối bù chơi đùa hai cái, không biết nghĩ đến cái gì, ngón tay dừng lại, vành tai lại nóng lên.
Anh mở cửa phòng tắm ra ngoài. Cố Miên đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Anh bước tới hỏi:" Ở trường có ổn không? "
Cố Miên ngẩng đầu nhìn anh, nhất thời kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên Cố Miên thấy Cố Thiếu Đường mặc áo ngủ. Chiếc áo bằng lụa tơ tằm màu đen dưới ánh đèn tản ra ánh sáng mê người, tôn lên dáng người thon dài của anh. Một đầu tóc đen hằng ngày được tỉ mỉ chải chuốc gọn gàng nay tùy tiện rũ xuống trán, che đi một nửa đôi mắt đen sâu thẳm. Từ đầu đến chân đều là một màu đen. Kể cả đôi dép cũng là đen. Chỉ có độc khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.
Ánh mắt Cố Miên quá mức trắng trợn, gần như nhìn chằm chằm vào Cố Miên.
Cố Thiếu Đường bị nhìn đến hai tai nóng bừng:" Có khát không? Anh rót cho em chén nước. "Anh vừa nói, vừa cúi người cầm lấy ly nước trên bàn trà, rót một cốc nước ấm. Đẩy nó cho cô.
Cố Miên mâu quang liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của ai đó, con ngươi loé lên, ngoan ngoãn uống cốc nước ấm trong tay, đột nhiên lại bị sặc khù khụ, nước trong ly theo một chút kĩ xảo làm ướt cả một mảng áo trước ngực nàng.
" Đừng động. "Cố Thiếu Đường vội vàng tiến tới, lấy đi ly nước trong tay Cố Miên, đặt lên bàn trà, thuận tay lấy vài tờ khăn giấy muốn giúp Cố Miên lau người, sát lại gần, anh đột ngột lùi vội về sau, màu ửng đỏ ở đôi tai trực tiếp lan đến trên mặt.
Cố Miên cúi đầu nhìn thành quả của mình, chiếc váy ngủ màu trắng trên người cô bị nước làm ướt, đường viền nội y màu trắng bên trong lộ ra cùng một mảng màu da tuyết trắng.
Cố Thiếu Đường bỏ khăn giấy trên bàn trà, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói mất tự nhiên:" Anh đưa em về phòng. "Nói xong cũng không dám nhìn cô, ôm cô từ ghế sô pha về phòng.
Cố Miên không ngờ Cố Thiếu Đường lại ngây thơ đến thế, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe lăn bị" vứt bỏ "cạnh bàn trà, đôi tay vòng qua cổ Cố Thiếu Đường, khoé môi hiện lên ý cười.
" Anh đi lấy quần áo. "Cố Thiếu Đường đặt Cố Miên lên giường, đi vào phòng giữ quần áo.
Chờ anh cầm váy quay lại, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Anh đưa Cố Miên váy ngủ, ra ngoài chờ cô thay xong, đến khi Cố Miên gọi anh, anh mới đi vào, đem quần áo cô thay ra bỏ vào phòng tắm.
Nhặt lên chiếc váy ngủ, bên dưới hình như còn một kiện đồ.
Khi nhìn rõ nó là cái gì, bàn tay Cố Thiếu Đường vừa mới duỗi ra bỗng cứng đờ.
Màu đỏ ửng không dễ gì lắng xuống trên mặt anh lần thứ hai trở lại khuôn mặt tuấn tú.
Đó là một bộ nội y màu trắng.
" Cố Miên "thích màu trắng. Bên ngoài quần áo thích mặc màu trắng, bên trong cũng thích mặc màu trắng.
Thấy Cố Thiếu Đường đóng băng, Cố Miên liếc nhìn, cũng không thẹn thùng, cô thiên chân nói:" Cái này cũng ướt. "
Cố Thiếu Đường mặt càng nóng. Anh trầm mặc cầm lấy cái dây đeo mỏng đặt lên váy ngủ, mặt không đổi sắc tiến vào phòng tắm.
Cố Miên nhịn không được nở nụ cười vui sướиɠ kho người gặp họa, nụ cười ngay sau khi Cố Thiếu Đường ra khỏi phòng tắm liền biến thành vẻ mặt quan tâm:" Anh Thiếu Đường, gần đây anh có mệt không? "
" Không. "Cố Thiếu Đường bâng quơ nói
Một chữ" không "nhẹ nhàng này che giấu đi tình hình khó khăn của anh ở công ty.
Người đứng đầu bộ phận Cố Thiếu Đường ban đầu sắp xếp cháu trai mình đến để thực tập, bỗng từ đâu lòi ra một Cố Thiếu Đường, anh đương nhiên nhìn anh (CTĐ) không vừa mắt. Cũng không biết đằng sau anh là Cố Chân Hoa nên luôn ngoài sáng trong tối làm khó anh.
Lãnh đạo đã như thế, nhân viên tự nhiên sẽ ngầm hiểu mà cô lập, xa lánh anh, công việc được giao cho anh đa phần đều là mấy việc vụn vặt, cái gì cũng không học được. Dù có được mang ra ngoài gặp khách hàng cũng là bọn họ đàm phán, anh đến uống.
Cố Thiếu Đường vốn giỏi nhẫn nhịn nên cũng không cảm thấy tình hình bây giờ quá khó khăn.
Chỉ là khi uống rượu, anh sẽ không tự chủ nghĩ đến Cố Miên vùi đầu vào trong ngực anh ngửi được mùi rượu, lại khó chịu cau mày.
Mỗi khi tăng ca, anh chỉ muốn làm xong công việc càng lúc càng tốt rồi mau chóng về nhà, đừng để cô chờ lâu quá.
Hôm nay, anh được trưởng bộ phận đưa đi gặp một khách hàng. Nhiệm vụ của anh là bồi khách hàng uống rượu. Trong lòng nghĩ đến tối qua Cố Miên mơ mơ màng màng ôm cổ anh, nói sao anh về muộn, cô nhớ anh thế nào, một ly rượu trắng nồng độ cao trượt qua cổ họng như nước lã, anh nôn đến hai lần trong nhà vệ sinh. Khi khách hàng vỗ vai nói anh thật có tiền đồ, tất cả những gì anh muốn là về nhà sớm một chút.
Cố Thiếu Đường ngồi xuống trước mặt Cố Miên, giúp cô tháo giày. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô:" Ở trường học thế nào rồi? Thích ứng tốt không? "
Cố Miên gật gật đầu:" Rất tốt ạ, bạn học và lão sư đều đối với em rất tốt. "
" Vậy là được rồi. "Cố Thiếu Đường đặt đôi giày ngay ngắn cạnh giường, đứng dậy, giúp Cố Miên đắp chăn, nói:" Ngủ sớm một chút, ngày mai còn đến trường. "
Cố Miên ngoan ngoãn gật đầu, rồi đột nhiên nghiêng người ôm lấy eo Cố Thiếu Đường sắp rời đi.
Cố Thiếu Đường cứng người, do dự giơ tay lên, lại đặt xuống, hỏi:" Sao vậy? "
" Em không muốn anh đi. "Cố Miên nhẹ nhàng nói.
Cố Thiếu Đường đóng băng tại chỗ.
Cố Miên cọ cọ lên áo ngủ của anh, ủy khuất oán giận mà nói:" Anh mỗi ngày đều bận như thế, em chỉ có thể nhìn anh một lúc.. "
Thanh âm thiếu nữ dịu dàng nhỏ nhẹ, ngữ khí suy sụp, có bao nhiêu đáng thương bao nhiêu ủy khuất.
Trái tim Cố Thiếu Đường dịu xuống.
Sau khi Cố Miên mất trí nhớ, bọn họ cơ hồ từ sáng đến tối dính lấy nhau, như hình với bóng, bây giờ anh đi làm, cô đến trường, đôi khi anh tan tầm trở về, Cố Miên đã ngủ say, thời gian bọn họ gặp mặt đích thực là càng ngày càng ít.
Cố Miên siết chặt cánh tay, chôn mặt vào bụng anh, thanh âm buồn buồn:" Em cả ngày đều nhớ anh. "
Cố Thiếu Đường hơi ngẩn ngơ, trái tim như lỡ một nhịp, nhất thời không biết đáp lại cô như thế nào.
May thay Cố Miên cũng không cần anh trả lời, cọ cọ vào người anh:" Đừng uống quá nhiều rượu, em sẽ lo lắng. "
Cố Thiếu Đường trầm mặc, bàn tay từ từ nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Miên, nói:" Được."