Bạch Hoài ngước mắt nhìn Tiêu Tiên Ngữ đang chán đến chết dựa lưng vào ghế, nằm như một bãi bùn không xương.
" Về thôi. "
Nghe thấy cô nói, Tiêu Tiên Ngữ mừng rỡ vội vàng đứng lên thu dọn túi xách, tư thế nhanh chóng này dường như sợ Bạch Hoài bất chợt đổi ý.
Cô im lặng cười cười, cũng không nói gì, đứng lên tình tiền rồi ra khỏi tiệm trà sữa.
......................
Bạch Hoài nằm úp trên sofa bấm điện thoại, chợt mắt cô sáng rực lên, nghĩ ra một điều vô cùng hay ho.
Núi không tìm ta thì ta đi tìm núi!
Nhϊếp Vân Tranh tránh né cô thì sao chứ, còn cấm được cô chạy đi tìm anh sao.
Nghĩ là làm, Bạch Hoài lập tức đứng dậy chạy vào trong bếp. Cô chào hỏi với dì Khương, sau đó mới nói ra mục đích của mình:" Trưa nay dì giúp cháu làm một hộp cơm trưa nhé. Cháu tính mang cơm trưa đến cho chú."
Dì Khương vui vẻ mỉm cười, lấy hộp giữ nhiệt từ trong tủ, rửa sạch qua nước, lau khô, bắt đầu cho cơm với thức ăn vào:" Cháu cuối cùng cũng làm hoà với tiên sinh à. Thế thì tốt quá. Hai chú cháu nào có cách đêm thù ha ha."
Bạch Hoài hơi ngẩn người, vậy mấy bữa nay dì ấy đều nghĩ là 2 người họ cãi nhau nên mới giận dỗi à?
"À dạ, vâng." Tuy nói dì Khương đã làm việc cho nhà họ được mấy năm, nhưng cũng không phải là người có thể tin tưởng 100%, cô cũng không muốn nói quá nhiều, Bạch Hoài biết chuyện ở nhà này dì Khương đều kể cho gia đình dì ấy nghe. Thậm chí có đôi khi còn kể cho bạn bè bà ấy, cũng may chỉ toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đáng chú ý. Nếu không có lẽ bà đã bị đuổi đi từ sớm rồi.
"Đây, của cháu đây, đi cẩn thận nhé." Dì Khương bưng hộp giữ nhiệt đặt vào tay cô, cẩn thận dặn dò.
Bạch Hoài đón lấy:" Vâng, cháu đi nhé, tạm biệt dì."
Cô vớ lấy túi xách treo lủng lẳng trên giá, tìm một lượt đều không thấy áo khoác mình đâu, Bạch Hoài đột nhiên nhớ đến hôm qua cô đã ném áo khoác đi giặt rồi, áo khoác khác thì lại ở trên phòng.
Bạch Hoài đưa mắt nhìn lên cầu thang, con đường đi lên phòng mọi ngày chẳng sao hôm nay lại thấy quá xa xôi.
Được rồi, Bạch Hoài thừa nhận mình lười.
Vì thế nên cô tiện tay chộp lấy cái áo khoác màu xám tro của Nhϊếp Vân Tranh mặc lên người.
Áo thật sự rất rộng và dày, nhưng cũng phù hợp với thời tiết hiện tại, không hề cảm thấy nóng.
Chuẩn bị xong Bạch Hoài bước nhanh lên xe, nhờ chú tài xế chở mình đến công ty của anh. Có chút tò mò gương mặt của Nhϊếp Vân Tranh lúc nhìn thấy cô.
Là kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hay là mừng rỡ tươi cười?
Bạch Hoài cười tủm tỉm, trong lòng chờ mong cực kỳ.
......................
"Chú thả cháu ở đây là được rồi ạ." Bạch Hoài nói với tài xế, nhìn phía trước là một hàng xe dài, cô cũng không biết chờ đến khi nào mới tới công ty Nhϊếp Vân Tranh.
Tính một chút, từ đây đến công ty chắc còn khoảng 20 phút đi bộ, Bạch Hoài không muốn chờ đợi vô nghĩa trong xe nữa, chẳng biết bao giờ mới hết kẹt.
Tài xế gật đầu, nhanh chóng xin đường quẹo xe tấp vào lề. Cửa mở ra, Bạch Hoài bước xuống, còn không quên cầm theo hộp giữ nhiệt, cô quay lưng bước nhanh về phía quảng trường.
Đi ngang qua quảng trường sau đó đi một khúc nữa là tới. Bạch Hoài ý chí hừng hừng hướng về phía trước .
Hùng tâm tráng chí của Bạch Hoài lập tức bị tạt một gáo nước lạnh khi mới bước đến bàn tiếp tân.
" Xin chào, cô có hẹn trước không ạ?"
Bạch Hoài cứng đờ, lúng túng.
Èmmmm Đến để tạo bất ngờ thì sao có thể hẹn trước được chứ!
"Tôi là người nhà của tổng giám đốc." Bạch Hoài thử chiêu cuối, giơ tấm ảnh năm ngoái đi chơi ở Mỹ cho nhân viên tiếp tân xem.
Cô ấy nhìn một lát, tiếc nuối lắc đầu:" Không được đâu ạ. Phải có hẹn trước mới được thưa cô." Thủ đoạn giả làm " ai đó" của boss cũng thấy nhiều, lấy ảnh ra làm chứng cũng không phải không có, nhưng đó đều là thủ đoạn Photoshop, cô cũng không muốn phạm sai lầm mà bị khiển trách.
Bạch Hoài thất vọng thở dài, ngập ngừng bối rối.
Cô nhân viên tiếp tân nhìn cô, bị gương mặt xinh đẹp của Bạch Hoài thu hút đến mê mẩn, cô ấy mềm lòng, chỉ tay về phía ghế chờ nói:" Nếu cô thật sự muốn gặp tổng giám đốc, có thể ngồi ở bên kia chờ ạ. Nhưng tôi cũng không chắc chắn khi nào ngài ấy xuống đây, trễ nhất có thể là tầm giờ tan làm."
Bạch Hoài mỉm cười cảm kích, gật đầu nói cảm ơn rồi rời đi. Cô tiếp tân vẫn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô, đồng nghiệp bên cạnh cũng nhìn không nổi mà đẩy cô ấy một cái.
"Đừng nhìn nữa, nước dãi sắp chảy đến nơi rồi này."
Cô tiếp tân hoàn hồn, mặt đỏ như máu, lắp bắp:" Cô gái kia, xinh đẹp thật nhỉ. Da cô ấy thật sự rất trắng đó, trắng nõn luôn, tôi còn không thấy lỗ chân lông trên mặt cô ấy cơ."
"Đúng là đẹp thật, nhưng ai biết tâm có tốt hay không? Hừ, vác cái mặt hồ ly tinh đó chạy đến đây, còn gì ngoài việc câu dẫn boss nữa chứ."
"Này cô nói năng sạch sẽ một chút đi. Người ta nghe thấy đấy."
Cô ta khinh thường hừ lạnh:" Nghe thì nghe, tôi sợ gì."
Nhân viên tiếp tân khó chịu cau mày, nhưng không nói gì nữa, bực bội tiếp tục làm việc, tiếng giấy tờ loẹt xoẹt vang lên, đồng nghiệp thấy cô không hùa theo mình, cũng tức tối câm miệng. Trong lòng chửi rủa tứ tung.
Đến đây là muốn dụ dỗ Boss thôi, thứ hàng rẻ tiền như cô ta boss sẽ ngó tới, còn bày đặt muốn nịnh nọt người ta. Ghê tởm!
Còn có mặt mày như hồ ly tinh, cái loại này chắc chắn đã làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác rồi. Đồ tiện nhân!
Cô đồng nghiệp nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là sự oán giận ghen ghét đến đỏ cả hai mắt.
Nhϊếp Vân Tranh năm nay mới 30, là người đàn ông hoàng kim trong mắt các cô gái, anh ưu tú, anh nhiều tiền, anh không dính phải thói xấu như gái gú, cờ bạc,.. Càng không ăn chơi như những thiếu gia nhà giàu khác. Vì thế nên anh chính là người chồng hoàn hảo trong lòng các cô gái, là chàng rể tốt trong mắt các bậc phụ huynh.
Và cô đồng nghiệp này cũng không ngoại lệ, cô ta cũng thích Nhϊếp Vân Tranh. Nhưng cô ta nhận rõ bản thân không xứng với anh, nên mỗi khi có ai đó xinh đẹp có ý đồ xấu với Nhϊếp Vân Tranh, cô ta đều điên cuồng ghen ghét.
Ghen ghét dung mạo họ đẹp hơn cô ta.
Ghen ghét họ có thể quang minh chính đại biểu lộ cõi lòng, cô ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ theo đuổi người cô ta thầm thương trộm nhớ.
Vừa cảm thấy bất công vì ông trời không cho cô ta có một gia thế tốt, dung mạo tốt, vừa ghê tởm ghét bỏ mắng các tiểu thư là đồ ăn bám bố mẹ, trừ gương mặt và gia thế ra thì chẳng có gì.
Oán giận tích tụ thành oán hận, ánh mắt cô ta nhìn Bạch Hoài như nhìn kẻ thù, hận không thể nhào lên gϊếŧ chết cô.