Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mạt Thế Chi Ta Là Đóa Kì Hoa

Chương 68: Tổng tài đại nhân, xin dừng bước (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt Lâm Ngọc tức khắc đỏ hồng.

Hạ Thiên khen cậu đáng yêu!

Hạ Thu lườm Lâm Ngọc, bĩu môi hỏi Vạn Kì:" tớ không đáng yêu à?"

"Cậu tất nhiên phải đáng yêu rồi."

"So với Lâm Ngọc, ai đáng yêu hơn?" Hạ Thu đưa ra câu hỏi chết chóc mà mấy bà vợ thường hỏi chồng.

"Hạ Thu đáng yêu hơn." Độ cong nơi khoé môi không thay đổi, Vạn Kì xoa bóp hai cái má mũm mĩm của Lâm Ngọc đáp.

Lâm Ngọc tức khắc không vui.

"Thiên Thiên cảm thấy cô ta xinh hơn tớ?" Nồng đậm không thể tin, còn mang theo giọng mũi.

Vạn Kì hoài nghi tên nhóc này sắp khóc.

Vạn Kì ôm mặt Lâm Ngọc, tiếp tục xoa xoa hai cái má mềm mụp non nớt của cậu nhóc, thấp giọng dỗ:" Lâm Ngọc ngọc thụ lâm phong, anh tuấn soái khí, sao lại so sánh độ đáng yêu với nữ hài tử?"

Lại đến phiên Hạ Thu bắt đầu phụng phịu.

Vạn Kì: "......"

Ta cảm thấy đã lâm vào một cái tuần hoàn tử vong.

Còn may, ông Lâm đúng lúc xuất hiện cứu Vạn tiểu thư khỏi sự chi phối của tử vong tuần hoàn.

Ông Lâm khi đi mang cười, hẳn là đàm phán thành công, dù cho Lâm Ngọc không cam lòng hất tay ông ra cũng không khiến vị này mảy may khó chịu.

Mặc dù muốn ở lại chơi với Vạn Kì thêm lúc nữa, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép Lâm Ngọc giãy đành đạch ăn vạ dưới đất, cuối cùng dưới da^ʍ uy của ông Lâm, Lâm Ngọc vẫn tâm không cam tình không nguyện mà rời đi trong sự trêu tức của Hạ Thu.

"Thiên Thiên nói Lâm Ngọc đẹp trai?" Hạ Thu khởi binh vấn tội.

"Đúng vậy, cậu ấy đẹp trai, Hạ Thu rất xinh xắn. Nữ hài tử phải xinh đẹp đáng yêu, sao lại so đẹp trai với Lâm Ngọc chứ?" Hạ Thu thấp hơn Hạ Thiên một chút, vì vậy tay Vạn Kì thoả mãn mà đặt lên đầu Hạ Thu, nhẹ nhàng xoa.

Hai vợ chồng Hạ gia vừa lúc đi ra: "...."

Vạn tiễn xuyên tâm.

Con gái của mình mình còn không được xoa đầu, vậy mà con nhóc kia nói xoa là xoa, hơn nữa con gái của bọn họ còn vô cùng hưởng thụ.

Mãi đến khi Vạn Kì thu tay về, Hạ Thu mới để ý đến sự tồn tại của vợ chồng Hạ gia.

Hạ Thu mất mát hỏi:" Thiên Thiên, cậu phải đi về à?"

Cô bé hoàn toàn không chú ý tới trọng điểm.

Vị trước mặt là ai? Dùng thân phận gì mà chạy tới chủ trạch Hạ gia?

Hạ Thiên liếc ông bà Hạ, như là lẽ dĩ nhiên mà gật đầu:" Tất nhiên, bố mẹ cậu không cho tớ ở đây đâu."

Hạ Thu vừa nghe có liên quan tới bố mẹ Hạ thì lập tức dựng lông mày," Không cho cậu ở đây?"

Vạn Kì thong thả gật đầu, ngay cả một hành động nhỏ thế này cũng không giấu nổi ôn nhu.

"Bố mẹ? Hai người không cho Thiên Thiên ở lại sao?" Hạ Thu chuyển mắt, đôi mắt to ầng ậng nước, tràn ngập chất vấn nhìn vợ chồng Hạ gia.

Con gái cưng, đó là người mà nếu con không muốn chết thì sau này phải lợi dụng thật tốt đó, con chắc chắn muốn cho người ta ở lại nhà bồi dưỡng tình cảm chứ?

Đối diện đôi mắt kia của con gái, trong lòng ông Hạ tự có đáp án.

"Công chúa nhỏ, con muốn cho Thiên Thiên ở đâu nào?" Bà Hạ ngồi xổm xuống đối diện với Hạ Thu.

Hạ Thu cong môi," Tất nhiên là ở cùng con!"

Tươi tắn rực rỡ, sức sống tràn trề.

Vạn Kì đứng ở bên cạnh giả vờ làm bình hoa, nhìn một nhà ba người hỗ động.

Khuyên tới khuyên lui, hỏi đến hỏi đi, cuối cùng ông bà Hạ đành chấp nhận yêu cầu của con gái cưng.

Vạn Kì được sắp xếp ở cạnh phòng Hạ Thu.

"Thiên Thiên, cậu có muốn ở cùng tớ mãi mãi không!" Hạ Thu hưng phấn đến mức không khép được miệng.

Ông bà Hạ nỗ lực nháy mắt, dùng ánh mắt ra hiệu Vạn Kì từ chối.

"Bố mẹ cậu trừng tớ." Vạn Kì không hề có gánh nặng tâm lí mà cáo trạng.

Ông bà Hạ: "....." 1000 điểm sát thương.

Hạ Thu giận, quay lại trừng bố mẹ:" Hai người còn có tật xấu thích đe doạ trẻ con?"

Ông bà Hạ: "....." Con gái, đó không chỉ đơn thuần là trẻ con.

Ông bà Hạ không muốn bị cáo trạng lần thứ hai, tiếp tục đem ấn tượng xấu vẽ vào lòng Hạ Thu. Vì vậy hai người không hẹn mà cùng xoay người, dưới cái nhìn giận dữ của Hạ Thu rời khỏi sân sau.

"Thiên Thiên, đừng để ý họ. Họ nhìn có hơi khó tính nhưng kì thực là người rất ôn nhu tỉ mỉ, cậu đừng sợ." Hạ Thu trấn an Vạn Kì đang "sợ hãi", dừng một chút lại hỏi:" Cậu có muốn ở lại với tớ mãi mãi không?"

Câu hỏi ngây thơ của một đứa trẻ, nghe vào tai không hiểu sao có chút âm trầm.

"Không được, tớ và cậu sẽ mãi mãi là bạn, nhưng tớ không thể mãi mãi ở với cậu." Giác quan thứ sau của biếи ŧɦái khiến Vạn Kì nhanh chóng đưa ra câu trả lời hợp lí.

Hạ Thu tiếc nuối mím môi, không sao, Thiên Thiên ở lại là tốt rồi.

"Được rồi, vậy chúng ta về phòng đi, lát nữa sẽ có người chuyển đồ của cậu tới thôi."

"Ừ."

...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chốc lát đã có người vận chuyển đồ đạc của Vạn Kì tới, lần lượt sắp xếp vào chủ trạch Hạ gia.

Chẳng mấy chốc đã đầy ắp cả một gian phòng ngủ.

Vạn Kì ngẩn người vô thức sờ sờ cái mày ảnh không tồn tại, khẽ tặc lưỡi, chắc hẳn cô còn phải ở đây lâu lắm.

Bây giờ Vạn Kì mới 10 tuổi.

Xem ra Vạn tiểu thư cần phải lập nghiệp rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »