Tiếu Mạn Sinh chỉ là một học sinh mới ra trường bình thường, trước kia còn chưa bao giờ phải chịu huấn luyện cường độ cao. Mặc dù được thời gian ở mạt thế tôi luyện những căn bản vẫn chỉ biết một chút đánh đấm tầm thường, đâu thể sánh với nữ chính Diêu Man từ nhỏ đã tầm sư học đạo tại võ đường. Kết cục cuối cùng ngay cả Tiếu Mạn Sinh cũng biết phần thắng không thuộc về mình. Nhưng mà cô vẫn đồng ý. Bản thân cô có chút bạo ngược, tính tình có thù tất báo, chẳng qua đã sống trong xã hội pháp trị suốt hai mấy năm, bảo cô gϊếŧ người không thấy trở ngại tâm lý mới là lạ. Cô muốn thử lại lần cuối cùng, rốt cuộc nữ chính có thực sự muốn xử lí cô không. Nếu như nữ chính thật sự động sát tâm thêm lần nữa, Tiếu Mạn Sinh không ngại diệt cỏ tận gốc.
Diêu Man không hề biết mình đang bị người con gái trước mắt thử, cô hơi nâng lên nụ cười tự tin, thủ thế mời:
- Em cứ đánh trước đi.
Cho dù nói rằng đánh với một đứa trẻ cũng quá mất mặt nhưng mà Diêu Man không mấy bận tâm, Từ Nghiêm bị đánh hạ, hiện tại căn cứ Bạch Hổ trong lòng người bình thường đang chịu lung lay rất lớn, cô không thể để căn cứ Bạch Hổ vào thế yếu thêm nữa. Với lại...
Ánh mắt Diêu Man không kìm được nhìn về Dịch Quân đang lạnh nhạt đứng một bên, hạ quyết tâm lớn.
- Đánh đi.
Tiếu Mạn Sinh biết mình ở thế yếu, chủ động tấn công trước. Thân hình Tiếu Mạn Sinh nhỏ gầy, tốc độ lại rất nhanh, cô sợ nữ chính sẽ ra tay chế trụ ngay từ đầu, vội lách đến bên phải Diêu Man, một nắm đấm giương lên.
Nắm đấm này quả thực không có lấy nửa phần đe dọa đến Diêu Man, cô liếc qua một cái, dưới chân điểm nhẹ, cả người như phi yến lướt trên đất, ngón tay ở trên bả vai Tiếu Mạn Sinh mơn trớn. Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy trên bả vai truyền đến xúc cảm mềm mại, một cơn đau nhói xảy ra, bả vai liền không còn tri giác.
Diêu Man di chuyển rất nhẹ nhàng, thong dong như đang đi tản bộ. Cô nghiêng người từ phía sau lưng Tiếu Mạn Sinh áp đến, hai tay nắm lấy bả vai Tiếu Mạn Sinh, đẩy về phía trước. Tiếu Mạn Sinh mất đà, lảo đảo suýt ngã xuống đất, chiếc mũ áo rộng thùng thình theo động tác trượt xuống. Tiếu Mạn Sinh cũng không mất công che giấu nữa, mũ áo bỏ xuống, tầm nhìn của cô không bị ngăn trở, lúc này cô mới thấy được bao quát toàn bộ sàn đấu.
Dịch Quân thời điểm mũ áo của Tiếu Mạn Sinh rơi xuống liền không ức chế được hơi thở nặng hơn mấy phần. Hắn thực không ngờ bản thân kích động như vậy. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh còn vương nét trẻ con kia, rất muốn ôm cô vào lòng. Trong lúc lòng Dịch Quân còn nghĩ xem lát nữa dỗ dành Tiếu Mạn Sinh như thế nào, Diêu Man càng chấn động nhiều hơn hắn. Cái người cô đã nghĩ là chết rồi lại đang sống sờ sờ tại đây. Dường như bên tai còn văng vẳng câu nói cuối cùng của Tiếu Mạn Sinh: "Tôi sẽ trở lại." Là trở lại để trả thù cô sao.
Đáy lòng Diêu Man rét lạnh, một đứa bé có thể từ trong biển tang thi chạy ra, uy hϊếp của nó không phải là người bình thường có thể mang đến được. Diêu Man nếu như vừa nãy chỉ là muốn lấy lại chút thanh danh cho căn cứ, hiện tại là hoàn toàn muốn phế đi Tiếu Mạn Sinh. Trước kia có thể thấy Dịch Quân đối với Tiếu Mạn Sinh chăm sóc cùng dung túng vô hạn, nếu như hắn biết cô giương mắt nhìn đồng đội đẩy Tiếu Mạn Sinh ngã vào bầy tang thi, hắn nhất định sẽ không tha cho cô. Diêu Man đối với Dịch Quân, không chỉ là ái mộ mà còn e sợ với hắn, có thể võ nghệ của cô có thể lấy làm kiêu ngạo, ở trước hắn e rằng cũng không chiếm được mấy phần tốt, sợ rằng còn bị hắn bức đến điên.
- Sao vậy? Không đánh nữa à?
Một bên bả vai đã mất tri giác, Tiếu Mạn Sinh vẫn đứng thẳng, không hề có chút nao núng mà mỉa mai. Người xưa đều nói, cái gì có thể thua tuyệt đối không thể thua khí thế, nhất là trước mặt nữ chính càng phải tỏa ra khí thế chấn nhϊếp nhân tâm.
Diêu Man hiện tại so với Tiếu Mạn Sinh đầu óc còn loạn hơn, đâu còn chấp nhặt vẻ mỉa mai của cô. Diêu Man còn đang tính làm thế nào để quang minh chính đại chém Tiếu Mạn Sinh-một đứa bé- ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.
Diêu Man trong truyện con đường đi lên quả thực quá thuận lợi, ngoại trừ thỉnh thoảng chém chém tang thi hoặc ư ư a a ra thì toàn bộ đều có n nam phụ si tình giúp giải quyết việc cản trở. Tác giả chắc chắn là khi viết cũng không hướng nữ chính đến dạng thông minh tâm cơ, mặc dù nữ chính có tham vọng, có dã tâm, có võ nghệ cao cường. Duy chỉ quên mất một:
- Không có não.
Con đường thuận lợi khiến não người teo đi, hiện tại dù Diêu Man có nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì. Tiếu Mạn Sinh thì khác, người luôn ngày ngày chìm đắm trong đủ loại ngôn tình, dù không thực hiện qua cũng biết được bao nhiêu ám chiêu. Tiếu Mạn Sinh vừa thấy trong lúc so quyền Diêu Man có lúc lơ đãng liền nắm bắt thời cơ. Tiếp một quyền của Diêu Man, thân hình nhỏ bé của Tiếu Mạn Sinh vẽ một đường cong trên không trung rồi nặng nề ngã xuống. Tiếu Mạn Sinh bị cơn đau ập đến mà không nhịn được run rẩy, cắn răng nằm trên đất. Trong lòng cô không nhịn được chửi tục, đau như vậy cầu mong chỉ là ngoại thương, nếu như ảnh hưởng đến xương cốt bản thân cô không những không bắt được gà mà còn mất nắm gạo. Thường thấy nữ chính đều diễn trót lọt trò giả vờ đáng thương như vậy, sao đến lượt cô từ giả vờ lại biến thành thật rồi. Tiếu Mạn Sinh nhịn lại đau nhức, nước mắt sinh lí lại nhịn không được mà trào ra, cô vẫn không bỏ vai diễn, khó nhọc chống người ngồi dậy, giọng nói thoáng run rẩy:
- Ta... Ta nhận thua...
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một bóng đen đã lao nhanh lên sàn đấu. Thân hình nhỏ bé của Tiếu Mạn Sinh được cẩn thận ôm trọn trong lòng Dịch Quân. Hắn nâng cô dậy, nhẹ nhàng như sợ chỉ miết một cái cũng đủ bóp chết cô. Tiếu Mạn Sinh hơi hơi khép hờ mắt, mặc dù người đau nhức nhưng tinh thần lực cường đại vẫn giúp cô duy trì tỉnh táo bất ngờ. Cô nghe thấy giọng Dịch Quân lạnh lẽo nhưng lại mang theo lo lắng mà quát:
- Diêu Man, cô đây là muốn làm gì?
Lạc Hoa bên cạnh mặc dù giao tình với Tiếu Mạn Sinh nhạt như nước lã nhưng cũng không ngại mượn gió bẻ măng, châm chọc thêm vào:
- Aiz, một đứa trẻ nha, Diêu tiểu thư ra tay thật sự đủ ngoan (*ngoan độc). Thật khiến cho Bàng Trạch căn cứ được mở rộng tầm mắt.
Tiếu Mạn Sinh không nhịn được chửi thề. Tên nhóc này rõ ràng biết cô sẽ không chết mới dám to gan nói như vậy mà. Chẳng lẽ hắn không sợ nữ chính một đao gọt đầu mình sao?
Cả người được nâng lên, Tiếu Mạn Sinh khó nhọc phun ra một ngụm khí, nắm lấy vạt áo trước ngực Dịch Quân, cô run run rẩy rẩy nói ra một câu thoại cuối cùng:
- Lần này Tiếu Mạn Sinh ta thua tâm phục khẩu phục, ta bị thương không phải lỗi của cô ấy, không cần phải đối với cô ấy trách mắng.
Một lời nói ra nếu để người khác nghe thấy đủ ghê tởm chết một đống người. Nữ chính muốn làm nữ vương cao cao tại thượng, cô liền giả làm Bạch Liên Hoa, còn không trị được nữ chính? Lần bị thương này, cô không thoải mái cũng phải khiến nữ chính tức đến khóc.
Trước khi hai mắt khép lại, Tiếu Mạn Sinh thành công nhìn thấy gân xanh trên trán Dịch Quân nhảy lên giật giật, yếu ớt nâng lên khóe môi tạo thành một nụ cười. Trong mắt Dịch Quân mà nói, nụ cười kia nở rộ trên môi cô đẹp đẽ đến khiến người ta ngây người, ngay sau đó lại vụt tắt, chỉ còn lại sự yếu ớt, bạc nhược. Một lần vui sướиɠ đến phát điên khi gặp lại, hắn lại chẳng thể tin nổi sau một trận đấu tiếp tục nhìn cô ngã xuống. Dịch Quân nghiến răng, tròn lòng bực bội dâng lên sát khí huyết tinh nồng đậm, cảm giác bức bối như chỉ có chém gϊếŧ mới giải tỏa được hết. Ánh mắt hắn liếc qua Diêu Man, vô tình như đang nhìn một người chết.