Chương 11

Trong một xưởng làm đồ hộp cũ đã sớm bị tang thi vây chiếm, vết máu vấy bẩn trên nền đất cùng bờ tường tạo nên các mảng màu đen sì loang lổ, tỏa ra mùi hôi thối gay mũi. Giữa đám tang thi đang không phương hướng lững thững bước đi khắp ngóc ngách của xưởng, có một đứa bé vận váy công chúa màu đỏ thẫm đang nhảy chân sáo đến trung tâm của xưởng. Thỉnh thoảng, đứa bé còn khe khẽ ngâm nga một bài hát, tiếng cười hì hì bật ra từ đôi môi màu xám xanh.

Mà trung tâm của xưởng đồ hộp trước mạt thế vốn là nơi nghỉ ngơi của lãnh đạo, hiện tại đã sớm bị dọn thành một căn phòng trống rỗng, nóc nhà cũng bị dỡ đi, chỉ còn bốn bức tường đơn bạc. Giữa phòng bày ra một chiếc bàn thật lớn, vừa vặn một người nằm lên, hiện tại ở trên bàn đang có một thân hình cao khoảng 1m7, cả người trần trụi nằm trên bàn bị còng lại tứ chi. Từ l*иg ngực xuống bụng của hắn hoàn toàn rạch mở, lộ ra từng cấu tạo bộ phận cơ thể hắn, bộ não được cắt ngang lộ ra não trắng nhão nhoét, trong mắt đứa bé mới đến lại là mỹ vị khó cưỡng. Nó liếʍ môi, bộ dạng muốn bổ nhào đến thưởng thức mĩ thực lại không dám, quy củ ngồi về vị trí của mình trên bàn, trước mắt đã được bày một bộ dao nĩa sáng bóng, chiếc đĩa trên bàn còn đặt một tảng thịt sống vương tơ máu.

- Mau ăn đi, hai tiếng nữa là tang thi triều bắt đầu rồi.- Một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi hất mái tóc màu đen xám, nghiêng người dịu dàng cắt một miếng thịt đặt vào đĩa của mình.

Trên bàn dài chỉ ngồi năm sáu người, nào nào cũng đều mang một làn da tái xanh, trầm mặc thưởng thức mỹ thực của mình. Ở vị trí chủ vị đặt một chiếc ghế trống không người ngồi, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều ăn ý không đả động đến nó.

- Chị Diêu Man, chị mới đến đây nếu như có gì không hiểu có thể hỏi em nha, Tiểu Lâm sẽ chỉ cho chị.- Đứa bé kia không chịu được không khí ngột ngạt này, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ thấy người đang ngồi cạnh mình là dễ bắt chuyện nhất.

Diêu Man đang nhai nuốt liền ngừng động tác, cứng ngắc nhìn lại Tiểu Lâm. Một bên mặt của cô bị đốt thành mớ máu thịt lẫn lộn, nhìn qua đặc biệt ghê người, hai tròng mắt trắng dã nhiễm sắc đỏ, tơ máu giăng đầy nơi đáy mắt, quả thực chỉ nhìn qua cũng có thể phát hiện cô không còn là con người nữa. Diêu Man theo thói quen nâng lên một nụ cười nhẹ. Nếu là trước kia nụ cười này kết hợp với khuôn mặt như hoa như ngọc của cô đủ để mê đắm một đống người thì hiện tại, với nửa bên mặt bị đốt thành quỷ kia, nụ cười này lại khiến người khác lạnh sống lưng. Diêu Man không mở miệng trả lời Tiểu Lâm, chỉ đáp lễ cười một cái rồi lại tiếp tục chăm chú ăn, bộ dạng cô ăn rất từ tốn nhưng lại vô cùng nhanh, giống như người bị bỏ đói lâu ngày. Tiểu Lâm và những người khác đều hiểu, Diêu Man chỉ vừa mới biến đổi, mặc dù cô được trời chiếu cố vừa mới đó liền có lại được trí tuệ nhưng bản năng tang thi thèm khát máu thịt vẫn còn, một khi vẫn chưa kiểm soát được thì cô vẫn chỉ giống như đám tang thi bậc thấp kia mà thôi.

Bàn ăn lâm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng dao nĩa và tiếng cắt thịt rợn người vang lên. Xong bữa tiệc, người phụ nữ bộ dạng dịu dàng kia đứng dậy, khom người đặt một nụ hôn lên thành ghế chủ vị, bộ dạng thành kính, tôn thờ nó hơn tất thảy. Những người còn lại lập tức đứng lên, cung kính cúi người.

- Đến giờ rồi, phát động tang thi triều đi.- Người phụ nữ kia trầm giọng nói.

Ánh mắt Diêu Man sáng lên, mặc dù cúi đầu nhưng sát khí không hề kiêng dè mà phát ra, cả người đều không nhịn được run lên vì mong đợi. Tiểu Lâm là người ở gần nhất với cô, cảm nhận được sát khí từ cô phát ra, tròng mắt Tiểu Lâm cũng nhiễm một tầng sắc đỏ, nó cúi người, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, lẩm bẩm:

- Hôm nay sẽ cho em ăn thật no.

Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó không hiểu được hận thù của Diêu Man, cũng không hiểu sát khí của cô là từ mối hận thấu xương mà toát ra.

Diêu Man là bị tươi sống đẩy vào đàn tang thi. Nam nhân mà cô yêu thương đó chỉ vì một đứa bé mà sẵn sàng đẩy cô vào chỗ chết. Lúc đó, cô hận tại sao lúc trước bản thân không ngoan tuyệt thêm chút nữa, bằm thây vạn đoạn đứa bé kia đi, để nó vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa. Chỉ cần nó vừa có mặt, người thông minh, khôn khéo như Dịch Quân cũng có thể làm ra những hành động đáng sợ. Chẳng lẽ hắn không thấy nó giả tạo, buồn nôn đến mức nào hay sao? Hắn lại còn có thể chính nghĩa lẫm liệt mà nói cô có ác cảm nó. Hắn biết cô từng tiếp tay đẩy đứa bé đó vào trong đàn tang thi vậy cho nên lần này hắn mới có thể nhẫn tâm nhìn cô bị cắn xé.

Cô hận!

Hận Dịch Quân ngu muội, u mê, chỉ vì một đứa bé mà biến cô thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ, mỗi lần ăn một miếng thịt là cảm giác buồn nôn dâng lên lại không thể ngăn được cám dỗ từ mỹ thực.

Hận cả đồ dối trá chết tiệt kia, tại sao không chết ngay trong đàn tang thi lúc trước kia, còn trở thành âm hồn không tan đến ám cô.

Một đôi cẩu nam nữ đó, liền chết cả đôi đi!

***

Viết thế thôi chứ củng cố lại nữ chính là Tiếu Mạn Sinh á :)

Đáng tiếc là hào quang nhân vật chính quá mạnh nên một khi Diêu Man đã nghĩ gì thì mọi hành động của nhân vật phụ đều là xàm chó :))