Chương 7 thiếu chủ, ta là nghiêm túc 7

Bàn Tay dơ hề hề của Tô Nhan trực tiếp duỗi ra.

Hạ Hầu sâm lại nhìn động tác của nàng, hoài nghi tan đi phân nửa. Ánh mắt ngưng tụ, sau đó hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi, cũng không có cùng nàng bắt tay.

Tô Nhan dứt khoát hướng tới trên người mình xoa xoa, sau đó câu môi.

“Ai nha, hiện tại không cho ta nắm, về sau nghĩ tới nắm tay của ta đều không thể nha.”

Nói xong, xoay người đi theo Hạ Hầu Cẩn cùng nhau đi trở về.

Viên Hi Hi ngồi ở trước xe ngựa, lòng nóng như lửa đốt. Lúc này hốc mắt có điểm hồng, thời điểm thấy Hạ Hầu Cẩn xuất hiện. Nàng tức khắc ngẩng đầu, lộ ra biểu tình tiểu đáng thương.

“Hạ Hầu ca ca.”

Hạ Hầu cẩn ánh mắt hơi khẩn trương.

“Hi hi, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”

Viên Hi Hi nhìn về Tô Nhan phía sau hắn.

“Các ngươi đi nơi nào?”

Hạ Hầu Cẩn sắc mặt nhu hòa xuống dưới.

Khóe môi hơi hơi nhếch lên, “Ngươi lo lắng, yên tâm đi, ta chính là cùng nàng nói chuyện tâm sự.”

Nói xong, hắn lạnh mặt hướng mắt uy hϊếp dường như nhìn về phía Tô Nhan.

Tô Nhan bĩu môi, nhưng vẫn là không vạch trần Hạ Hầu Cẩn.

“Ân ân, đúng, chính là đi ra ngoài nói hai câu, ta vừa rồi hiểu lầm.”

Sắc mặt Viên Hi Hi lúc này mới đẹp hơn nhiều.

Nàng thật nhẹ nhàng thở ra, lập tức khôi phục bộ dáng thật sự của cả ngày. Kéo cánh tay Hạ Hầu Cẩn ra, cố ý kéo Tô Nhan cùng nàng cách hắn xa khoảng cách.

“Hạ Hầu ca ca, ngươi lần trước còn không có cùng ta nói xong chuyện xưa, khi ngươi còn nhỏ chuyện xưa……”

Tô Nhan đôi mắt cong cong nhìn bóng dáng Viên Hi Hi, sau đó khóe môi lộ ra vài phần hứng thú.

Nguyên chủ thật là thiên chân, Viên Hi Hi lại là giả thiên chân.

Người thật thiên chân, sao có thể chơi đến quá giả thiên chân người.

Nhưng là, nàng bất đồng, tương lai còn dài, chờ xem ~

“Mệt chết mệt chết, trở về ngủ.”

Cảm giác được bên người có mắt ẩn ẩn giám thị chính mình, Tô Nhan dứt khoát duỗi duỗi người, sau đó bò lại trên xe.

“9494, quỳ vui đi.”

Tìm cái thoải mái tư thế, Tô Nhan bàn tay vung lên.

9494: “… Câm miệng ngươi không cần cùng ta nói chuyện.”

Tô Nhan: “Ngươi bành trướng a 9494!, ngươi trước kia cũng không dám cùng ta nói như vậy. Lại đây, xoa bóp cho ta!”

9494: “……”

Này một hàng xe ngựa là đi bích vân quốc.

Viên Hi Hi mới từ địa phương khác chơi một vòng, trải qua Thương Hải Quốc phải về nhà.

Mà Hạ Hầu Cẩn sẽ đi theo, hoàn toàn là nữ chủ mị lực quá cường đại.

Còn vừa mới tới gần cửa thành bích vân quốc.

Ngoài xe ngựa liền truyền đến một đạo tiếng nói ôn nhuận.

“Hi hi.”

Trong xe Viên Hi Hi đôi mắt sáng ngời, sau đó vui sướиɠ chui ra xe ngựa, nhìn đến nam tử trước mặt tức khắc nhào tới.

“Tông Lan ca ca.”

Tông Lan khóe môi ôn nhuận mang ý cười, giống như đích tiên* dễ gần.

( * ở đây có nghĩa là đẹp như thần ánh sáng nha....🙂🙂 )

Hắn duỗi tay tiếp được Viên Hi Hi, trong ánh mắt đều là ôn nhu.

Hạ Hầu cẩn từ trong xe ngựa ra tới liền nhìn đến cảnh này, tức khắc hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra không vui.

“Không vui đi.”

Bên tai tiếng nói lại truyền đến.

Hạ Hầu cẩn vừa quay đầu lại liền nhìn đến Tô Nhan không biết khi nào đã ở trên xe ngựa của hắn.

“Ngươi đi đường không thanh âm sao?!”

Hạ Hầu cẩn ngữ khí hơi lạnh, lời nói vừa rồi kia của Tô Nhan trực tiếp chọc đúng chỗ đau, làm hắn tâm tình không tốt.

Lại là hừ lạnh một tiếng, Hạ Hầu Cẩn trực tiếp xuống xe ngựa.

“Tông Lan.”

Hắn trực tiếp ra tiếng đánh gãy hai người.

Tô Nhan cũng nhảy xuống xe ngựa đi qua đó.

Tông Lan buông Viên Hi Hi ra, chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn họ.

Tô Nhan phất phất tay triều hắn chào hỏi, tính tình Tô Lan luôn luôn hảo quả nhiên chú ý tới nàng, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, cũng gật đầu hơi hơi câu môi.