Edit + Beta: SSNNA_anh12
“Suy nghĩ rằng Lạc viên chỉ còn có hai chúng ta!” Lạc Yên buột miệng thốt ra, sau khi ý thức được lời nói của mình, nàng đột nhiên che mặt lại, che khuất đôi mắt, không dám nhìn Hàn Lạc Thần.
“Phốc ——” Hàn Lạc Thần nhịn không được bật cười: “Thì ra A Yên suy nghĩ cái này sao……” Hắn kéo trường âm điệu, ngữ khí mang theo vài phần ý vị thâm trường: “Ta cũng chưa nghĩ đến đâu……”
“Ai nha, ngươi không cần cười, ta chỉ là nói vậy mà thôi! Ta, ta đi tìm Phỉ Nhiên đại ca, bảo hắn an bài nơi ở cho ngươi!” Nói xong nàng liền đứng lên muốn chạy ra bên ngoài, nhưng chạy không thành. Bởi vì thời điểm nàng đứng lên, Hàn Lạc Thần đã giữ chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, khi Lạc Yên lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã ngồi trên đùi hắn.
“Không cần đi……” Thanh âm Hàn Lạc Thần trầm thấp, mang theo vài phần hương vị câu nhân: “Nơi này ta không quen biết người nào hết, để ta đợi một mình, ta sẽ thực sợ hãi.”
Hắn ngoài miệng nói sẽ sợ hãi, nhưng biểu tình trên mặt cũng không phải là như vậy. Lạc Yên ngơ ngác mà nhìn mặt hắn ngày càng sát lại mặt mình, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Sau đó tầm mắt nàng bỗng nhiên tối xuống, nguyên lai Hàn Lạc Thần đã vươn một bàn tay che khuất đôi mắt nàng.
Hắn dùng cánh tay trống không kia xoa mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang đối đãi một kiện bảo vật. Lạc Yên cảm thấy rất không tự nhiên, giãy giụa muốn thoát ra, tiếp theo nàng liền cảm thấy trên môi chợt lạnh, nhận ra được hắn đang làm cái gì, động tác giãy giụa của nàng bỗng nhiên dừng lại.
Trời quang không trăng, gió thổi nhè nhẹ. Trên hành lang dài chỗ đèn l*иg chiếu ra hai bóng người
viên trung lưỡng đạo giao triền bên nhau.
Thiếu nữ mỹ lệ vô song bị tuấn mỹ vô đào nam tử ôm ở trong ngực, hắn cúi đầu hôn sâu nàng. Gió nhẹ phất qua, viên trung hoa vũ từ từ rơi xuống, ba ngàn tóc đen giao triền lẫn nhau, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ……
Thời điểm kết thúc hết thảy, mây hồng trên mặt Lạc Yên đã lan tràn đến bên tai, tay nàng nắm lấy áo trước ngực Hàn Lạc Thần. Đại khái do quá mức khẩn trương, quần áo hắn đã bị nàng xoa thành nhăn dúm dó một đoàn.
Lạc Yên đến nhìn mặt hắn cũng không dám, duỗi tay đẩy đẩy hắn, không đẩy được, ngược lại bị bắt dừng tay. Hàn Lạc Thần nhìn nàng giống như tô phấn trên mặt, nhịn không được cúi đầu hôn vài cái trên mặt nàng.
“Không cần……” Lạc Yên mở miệng ngăn lại động tác của hắn, lại phát hiện thanh âm mình hiện tại rất nũng nịu, một chút khí thế cũng không có, ngược lại có vài phần hương vị nghênh đón dục cự, quả nhiên lại chọc cho Hàn Lạc Thần nhịn không được hôn xuống.
Sau đó, thời điểm Hàn Lạc Thần mặc dù chưa đã thèm nhưng vẫn buông tha nàng, Lạc Yên liền không muốn để ý đến hắn……
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Lạc viên liền nghênh đón một khách nhân, chính xác mà nói, Lan Trăn tới tìm Lạc Yên. Nàng cũng không nói quá nhiều, chỉ là giao cho Lạc Yên một khối lệnh bài, cuối cùng kiến nghị Lạc Yên có rảnh thì đi Ảnh Lâu một chuyến, liền rời đi.
Lạc Yên nắm lệnh bài Lan Trăn lưu lại, tự hỏi hành động này của nàng (LT) là có ý gì?
Ảnh Lâu là nơi Thiên Đô phủ cung cấp thông tin. Sau khi thu thập tư liệu, sửa sang lại liền sẽ đưa tới Ảnh Lâu để phân loại và cung cấp ra ngoài.
Ánh mắt Lạc Yên sáng lên, hiểu ra ý của Lan Trăn, nàng lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Hàn Lạc Thần. Lúc này nàng đã quên tối hôm qua mình vừa muốn cùng Hàn Lạc Thần "cạch mặt" mấy ngày.
Phòng của Hàn Lạc Thần ở cách vách nàng. Lúc Lạc Yên đẩy cửa đi vào, hắn đang thay quần áo. Nàng lập tức liếc thấy da thịt bạch ngọc của hắn, thấp giọng mà a một tiếng, duỗi tay che lại hai mắt của mình.
“Ngươi, ngươi sao lại không nói ngươi đang thay quần áo a?” Nàng lập tức đánh đòn phủ đầu, mở miệng nói.
Hàn Lạc Thần câu môi cười, thong thả ung dung mà mặc quần áo vào mới đi đến trước mặt nàng, kéo đôi tay đang che mắt nàng ra, vô tội mà chớp chớp mắt: “Ta cũng không biết ngươi sẽ tiến vào vào thời điểm này a……”