Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên: Ký Chủ Của Hệ Thống Cá Mặn Được Sủng

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xinh đẹp tới mức vui tai vui mắt.

Không biết vì sao, trong lòng Phó Lăng Dạ lại xuất hiện cảm giác thành tựu.

Hắn vừa lòng mà nhếch khóe môi lên, nhiệt tình vẫy tay người nhân viên và hào phóng nói: “ Cái này, cái kia…. những thứ đó lấy theo số đo của cậu ấy và đóng gói.”

Sở Thời Ngọc có chút nghi hoặc khi thấy hành vi mua sắm điên cuồng của hắn, anh có chút khó hiểu. Anh cúi đầu, nhìn nhãn giá trên bộ quần áo mà không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Một bộ quần áo tùy tiện mà có giá tương đương với số tiền nguyên chủ kiếm được trong một năm! Mà tên phản diện này lại mua cho mình một đống.

Anh nhấp môi, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi: Nếu mình ôm chặt đùi phản diện thì có thể đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh không? Sau đó có thể sống cá mặn.

--------

Vừ có thể nhận được giá trị hồn lực, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một mũi tên trúng hai đích!

Sở Thời Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, không nhìn được mà âm thầm đắc ý: “Mình chỉ là thiên tài nhỏ bình thường may mắn gặp được người tốt như vậy mà thôi!”

Hệ thống vui sướиɠ khen ngợi: “Ký chủ, anh rất thích hợp để làm cá mặn đó!”

Sở Thời Ngọc giật giật khóe miệng: “Cậu nói chuyện không có lương tâm à, chuyện này là do ai ép buộc! Đồ lừa đảo chết tiệt!”

Hệ thống chột dạ nên không dám hé răng nửa lời!

Anh vuốt ve cằm như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: “ Truyền cho tôi cốt truyện thế giới này, tôi phải bảo vệ kim chủ của minh!”

“Được, ký chủ!”

Thì ra ban đầu nam chính và nữ chính dựa vào tiền của nhân vật phản diện để sống sung sướиɠ. Nhờ vào sự đầu tư của nhân vật phản diện mới có được sự nghiệp thành công.

Nhưng nam nữ chính cho rằng bản thân mình đã phải nằm gai nếm mật, chịu đủ sự vũ nhục từ hắn thì bắt đầu trả thù, đâm sau lưng phản diện, khiến phản diện nhà tan cửa nát.

Trán Sở Thời Ngọc nổi gân xanh, thầm mắng nam nữ chính. Anh nhanh chóng thoát khỏi trạng thái trầm tư mà bừng tỉnh. Nhìn thấy một đống quần áo đã đc đóng gói trước mặt, anh giương đôi mắt vô tội về phía Phó Lăng Dạ.

“Phó thiếu, quần áo nhiều như vậy tôi cũng không mặc hết được. Anh đừng lãng phí như thế!”

Nhưng trong lòng lại thầm vui sướиɠ: “Phản diện rất hào phóng! Mình thích!”

Phó Lăng Dạ cười lớn, hào phóng nói: “Cậu mặc mấy bộ này rất hợp, không cần lo lãng phí. Tiền, tôi có!”

Sở Thời Ngọc cảm động mà gật đầu: “Được, về sau tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”

Ngay sau đó anh lại tỏ ra khó xử nhìn đống quần áo trước mặt: “Phó thiếu, mấy thứ này nhiều quá, tôi không màn hết đi được.”

Phó Lăng Dạ vẫy tay về phía nhân viên bán hàng rồi nói: “Gửi chỗ này về đại học A, phòng 502, tầng 3, ký túc xá phía nam.”

Bọn họ lập tức cúi đầu cung kính: "Vâng, Phó thiếu!”

Sở Thời Ngọc hâm mộ không thôi, kẻ có tiền thật tốt! Hắn dẫn Sở Thời Ngọc dạo quang khu cao cấp, một lát sau, trên người Sở Thời Ngọc đã thêm rất nhiều phụ kiện, trang sức xa xỉ.

Bởi vì muốn cọ cọ chút giá trị hồn lực, Sở Thời Ngọc cố tình ngã xuống đất. Phó Lăng Dạ thấy thế, ánh mắt lập tức lộ ra sự lo lắng, vội vàng nâng anh dậy.

— Đinh — nhận được giá trị hồn lực +0.5

Giọng điệu trách móc của hắn mang theo vài phần lo lắng: “Sao cậu lại bất cẩn thế, đi đường còn có thể ngã được, thật vô dụng!”

Sở Thời Ngọc rũ mắt, cúi đầu, chân tay luống cuống, mở miệng: “ Tôi, tôi đói. Mấy ngày nay chưa ăn cơm nên mới không còn sức…..”

Phó Lăng Dạ không thể tưởng tượng nổi mà trợn mắt: cậu ấy nghèo tới mức không ăn nổi cơm sao?

Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh hiện lên một tia đau lòng, giọng điệu cũng dịu xuống: “Vậy tôi đưa cậu đi dùng bữa.”

Cơ thể gầy yếu hơi lung lay, yếu ớt tới mức không nhấc nổi bước chân.

Phó Lăng Dạ mím chặt đôi môi mỏng, cau mày, cuối cùng tựa như nhượng bộ với chuyện gì đó. Hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, trầm giọng ra lệnh: “Lên đi!”

Sở Thi Vũ cúi đầu nhìn bóng lưng đang cúi xuống của hắn, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tia thắng lợi, khóe môi hơi nhếch lên, yêu kiều đáp: “Được rồi!”

Ngay sau đó, Sở Thời Ngọc nhanh chóng áp người lên tấm lưng rộng rãi khỏe mạnh của hắn, đôi chân trắng nõn kẹp chặt vòng eo rắn chắc của đối phương.

Phó Lăng Dạ chỉ cảm thấy đối phương quá gầy, cõng cả người trên lưng mà như không có trọng lượng.

Xem ra về sau phải nuôi thêm mới được.

Lúc này đang là mùa hè, Sở Thời Ngọc vẫn đang mặc chiếc quần đùi màu đen lúc trước. Quần áo mới phải giặt qua một lần thì anh mới mặc.

Bàn tay Phó Lăng Dạ vừa vặn nâng phần đùi thon gọn, mềm mại, tinh tế được lộ ra. Hắn không cầm lòng được mà dùng lòng bàn tay vuốt ve, trong lòng có cảm giác vô cùng vi diệu….

Phó Lăng Dạ lại cảm thán: cảm xúc thật tốt, thật mềm, mịn như chỉ cần véo chút là sẽ để lại vết.
« Chương TrướcChương Tiếp »