Chương 8

Hắn vô tình chạm vào đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ thường. Phó Lăng Dạ nhìn về phía anh, trong lòng không khỏi tò mò: Ngón tay cậu ta có vẻ mềm mịn.

Nhưng lúc này, trong lòng Sở Thời Ngọc đang nổi sóng to gió lớn, nội tâm kích động và hưng phấn. Anh vội vàng gọi: “Hệ thống, mau ra đây, có phải giá trị hồn lực vừa thông báo tăng đúng không?”

Hệ thống cũng có chút hoảng loạn và nghi hoặc: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì đấy? Hình như tôi bị cái gì đó can thiệp.”

Sở Thời Ngọc kích động nói: “Vừa, vừa rồi tôi cảm nhận được một lượng hồn lực rất nhỏ tiến vào cơ thể. Tuy rằng cơ hồ không có khả năng phát hiện, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận vẫn có thể phát hiện!”

Tựa như sợ hệ thống phủ nhận, anh vội vàng bổ sung: “Tôi nghe rõ ràng, vừa rồi hệ thống thông báo: Nhận được giá trị hồn lực +0.5!”

Hệ thống cũng cuống quýt lên, vội vàng xem lại thuộc tính cá nhân, giá trị hồn lực đúng là tăng lên nhưng không nhiều lắm.

Chẳng lẽ là gặp bug? Không có khả năng! Mình là do đích thân Chủ Thần tạo ra mà.

“Ký chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi vừa xem lại số liệu của giá trị hồn lực, đúng là tăng 0.5!”

Sở Thời Ngọc nhanh chóng tái hiện lại mọi chuyện vừa xảy ra trong đầu, chính xác đến từng giây.

Cuối cùng nhớ tới thời điểm Phó Lăng Dạ đưa quần áo cho anh thì dừng lại. Rốt cuộc là có chỗ nào khác lạ?

Hệ thống mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn không chớp mắt vào hình ảnh được hiện ra.

“Ký chủ, ký ức này cũng không có gì quái lạ. Không phải chỉ là phản diện đưa quần áo cho anh thôi sao. Soi kỹ lắm mới thấy tay hai người chạm nhau, còn vấn đề nào khác à?”

Sở Thời Ngọc dường như hiểu ra cái gì đó, con ngươi xinh đẹp loé lên. Tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào, đây chính là phương pháp để tăng giá trị hồn lực nha.

Anh mạnh dạn suy đoán: “Có thể là do tôi tiếp xúc trực tiếp với hắn nên giá trị hồn lực mới tăng?”

Hệ thống sửng sốt một lát, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: "Không thể nào! Điều này sao có thể?”

“Thử thì sẽ biết!”

Phó Lăng Dạ vừa định giục anh đừng đứng đờ ra đấy mà nhanh thử quần áo đi thì đã bị Sở Thời Ngọc nắm lấy bàn tay. Không hiểu vì sao tim hắn lại đập nhanh hơn, dường như sắp nhảy ra ngoài.

Sở Thời Ngọc cảm động đến rơi nước mắt: “Phó đại thiếu gia, từ khi sinh ra đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh tử tế!”

Trong đầu không ngừng vang lên âm thanh thông báo giá trị hồn lực tăng lên.

— Đinh — nhận được giá trị hồn lực 0.2, 0.5, 0.7….,

Kinh hỉ tới quá đột ngột, Sở Thời Ngọc không kìm nén nổi nụ cười trên môi. Anh nhìn Phó Lăng Dạ với nụ cười rạng rỡ như hoa, ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt nhìn hắn khiến trái tim hắn khẽ run lên, nhịp thở có chút rối loạn

Phó đại thiếu gia lại khó có thể giữ được bình tĩnh, lập tức rút tay lại vì sợ đối phương nhìn ra sự thất thố của mình.

Vành tai Phó Lăng Dạ có chút ửng hồng, giọng điệu vô thức dịu xuống vài phần: "Tất nhiên là bổn thiếu sẽ không bạc đãi người đi theo mình. Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời thì tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!”

Sở Thời Ngọc hưng phấn gật đầu, sau đó quay người, sốt ruột chạy vào phòng thử đồ

Cửa phòng thử đồ đóng rầm một tiếng. Phó Lăng Dạ nhìn cửa phòng thật lâu mới bình ổn được trái tim đang nhảy liên tục.

Sở Thời Ngọc bình tĩnh lại một chút, chia sẻ tin vui này với hệ thống: “Oa, tôi phát tài rồi — ha ha ha ha ha, nhân vật phản diện này quả thật là kho tàng hồn lực! Cậu nói xem, vì sao tôi có thể nhận được hồn lực từ phản diện?”

“Ký chủ, tôi không rõ lắm, có khả năng hắn là vị đại năng nào đó đầu thai chuyển kiếp đi.”

“Đại năng cũng có thể phải làm pháo hôi sao? Không phải bình thường hắn nên làm nhân vật chính à? Thôi, mặc kệ hắn là ai, hiện tại hắn là kho lưu trữ hồn lực di động của tôi!

“Ai —— vừa mới kích động quá, thiếu chút nữa quên hỏi cậu giá trị hồn lực tăng bao nhiêu? Hệ thống mau nhìn xem, hồn lực tăng nhiều hay ít?”

“Ký chủ, giá trị hồn lực vừa mới tăng 2 điểm! Tích lũy được 2.5 giá trị hồn lực!”

“Tích tiểu thành đại, một ngày nào đó tôi sẽ chữa trị được hồn thể!” Giọng điệu anh tràn đầy sự tin tưởng và kiên định.

Cuối cùng Sở Thời Ngọc cũng thay xong quần áo và bước ra.

Ngay lập tức Phó Lăng Dạ đã bị anh hấp dẫn, hai mắt nhìn chằm chằm.

Chỉ là một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản nhưng khi cậu thiếu niên mặc lên lại ra một khí chất khác, vừa hoa lệ vừa độc đáo nhưng không kém phần trẻ trung. Kết hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, quả thật giống như một vị thiếu gia xuất thân hào môn.