Chương 7

Anh không có nửa điểm mâu thuẫn mà nhận cái bánh rơi từ trên trời này. Ngay lập tức, chân không còn cảm giác đau, đầu cũng hết choáng váng.

Đôi mắt phượng của Phó Lăng Dạ liếc Hàn Tự, hắn chính là muốn cho Hàn Tự biết rằng đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được.

Nội tâm Hàn Tự tràn ngập ghen ghét nhưng vẻ mặt bên ngoài cố gắng giữ lấy vẻ trấn định tự nhiên. Còn nữ chính nhìn hành vi chân chó của Sở Thời Ngọc thì lộ ra vẻ xem thường.

Nhưng đám người vây quanh thì lại có chút hâm mộ, hối hận sao người đi lên không phải là mình. Chỉ cần xách hai valy lên là được không ít tiền!

Hàn Tự âm thầm cắn răng phẫn nộ nhìn bóng lưng cậu thiếu niên đang xách hai valy kia, vẻ mặt không nhịn được mà lộ ra tia ảo não và có chút hối hận vì lúc nãy không nên xúc động như thế.

Dựa theo lẽ thường thì đáng nhẽ ra Phó Lăng Dạ phải cường ngạnh nhét tấm thẻ vào túi Nghiên Nghiên, mà vào túi Nghiên Nghiên thì chẳng khác nào vào túi mình.

Sao hôm nay Phó Lăng Dạ không giống với mọi khi? Hay là do sự xuất hiện của cậu thiếu niên kia?

Sau khi sắp xếp xong hành lý thì Sở Thời Ngọc mới phát hiện hoá ra phản diện, vai chính và mình ở cùng một phòng trong ký túc xá. Đây còn là ký túc xá dành cho sáu người!

Anh thật sự tò mò, vì sao vị đại thiếu phản diện này lại tự hạ mình để ở chung ký túc xá với bọn họ?

Dựa vào thông tin hệ thống cung cấp, có vẻ như phản diện muốn tạo quan hệ tốt với vị sứ giả hộ hoa kia để kéo gần khoảng cách với nữ chính. Vậy phản diện thế giới này là liếʍ cẩu à??

Dù sao thì chỉ số thông minh của nam chính cũng không cao cho lắm, anh cũng không bất ngờ. Chỉ là anh chưa từng gặp qua nam chính nào thấp kém như thế.

Khi làm nhiệm vụ ở trăm ngàn thế giới khác nha, anh nhận thấy phản diện và nam chính đều sẽ ngang tài ngang sức. Cuối cùng phản diện phải chết trong tay nam chính thì nhiệm vụ của anh mới được coi là hoàn thành. Ai bảo nam chính có hào quang nhân vật chính. Nếu không vì hoàn thành nhiệm vụ thì anh đã treo nam chính lên đánh mấy trận rồi.

---------

Hiện tại Sở Thời Ngọc vì nhanh chóng làm giàu mà dùng hết thủ đoạn để lấy lòng kim chủ.

Anh nâng khuôn mặt trắng nõn lên, vẻ mặt tràn đầy sự nịnh nọt: “Phó đại thiếu, để tôi sắp xếp giường cho ngài!”

Phó Lăng Dạ vẫn tỏ vẻ cao lãnh, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Sở Thời Ngọc bận rộn khắp nơi trải giường đệm cho Phó đại thiếu.

Đôi mày kiêu ngạo của Phó Lăng Dạ nhíu lại, con ngươi sâu thẳm đánh giá anh từ trên xuống dưới. Từ hành lý đơn giản, đôi giày cũ nát và cơ thể gầy gò thiếu dinh dưỡng kia.

Ánh mắt hắn lộ ra tia ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã là đàn em của tôi thì không thể thường xuyên khó coi như vậy.

Sở Thời Ngọc mờ mịt mà xoay người lại, đứng thẳng, ngẩng đầu nheo mắt đối diện với phản diện.

Cảm xúc đột nhiên trầm xuống, anh đây là bị ghét bỏ à? Nhưng vì tiền, anh phải nhẫn nhịn!

Anh ngay lập tức giả bộ yếu đuối, buông mày hạ mắt, tỏ vẻ đáng thương mềm mại.

“Xin lỗi, tôi…… tôi là tới từ nông thôn, trong nhà nghèo nên không mua nổi quần áo.”

Đôi mắt hoa đào trong veo lộ vẻ ngây thơ, nhìn nhau chăm chú vào đối phương.

Phó Lăng Dạ bị anh nhìn chằm chằm như thế thì không biết tại sao lại hoảng hốt. Hắn xấu hổ, vội vàng quy mặt qua chố khác, thấp giọng ra lệnh: “Thu dọn mấy thứ ở đây xong thì cùng tôi ra ngoài một chút.”

Sở Thời Ngọc không nhịn được mà nghi hoặc; “Ra ngoài làm gì?”

Giọng điệu Phó Lăng Dạ trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên là đi mua mấy thứ dùng cho sinh hoạt. Còn có mang cậu đi ăn cơm, nuôi béo lên một chút. Ai thấy cậu như vậy lại bảo đi theo bổn thiếu không có chỗ tốt.”

Lời còn chưa dứt, đôi mắt Sở Thời Ngọc sáng lên ngay lập tức.

Ánh mắt long lanh kia khiến Phó Lăng Dạ có chút thất thần.

Anh mỉm cười, nói: “Đã hiểu, Phó đại thiếu!”

Vậy là anh có thể chọn bất cứ thứ gì anh thích đúng không? Tiện nghi lớn như thế mà không nhặt thì quá phí!

Sở Thời Ngọc quyết định, bốn năm đại học anh sẽ tích cực đi theo vị đại thiếu gia mặt đẹp tâm thiện này cọ ăn, cọ uống, cọ tiền.

Đừng nghĩ anh sẽ dùng cái cơ thể rách nát này để đi làm công!

Phó Lăng Dạ đưa anh tới trung tâm thương mại, đi thẳng về phía khu vực trang phục cao cấp.

Hắn tự chọn quần áo, cầm lấy một bộ đồ thể dục màu trắng, nhờ nhân viên đi lấy số đo của Sở Thời Ngọc.

Thái độ nhân viên bán hàng nhiệt tình, lấy được số đo của anh liền đưa cho Phó Lăng Dạ, tiện thể nịnh nọt nói: “Ánh mắt ngài thật tốt, bộ này là thiết kế mới nhất của cửa hàng chúng tôi dành riêng cho thanh thiếu niên. Nhất định sẽ phù hợp với dáng người bạn của ngài.”

Phó Lăng Dạ làm lơ nhân viên bán hàng, lạnh nhạt nhận lấy bộ quần áo đã đúng số đo. Hắn cầm quần áo đưa cho Sở Thời Ngọc, ra hiệu anh vào phòng thử đồ thay quần áo.