Sở Thời Ngọc nghe vậy liền ngẩn người, 15 vạn cũng là tiền mà!
Sao nguyên chủ còn ngây ngốc không bán nhà mà phải tự dựa vào mình để kiếm tiền trả nợ? Như thế thì phải kiếm đến bao giờ?
“Chu đại ca, anh lấy căn nhà này để gán nợ đi, còn 185 vạn thì tôi sẽ nghĩ cách trả hết.”
“Cậu còn có gì để trả nợ à?”
“Tôi, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền!”
Gã hơi nhíu mày, tiếp tục truy hỏi: “Vậy khi nào cậu có thể thanh toán hết số tiền này?”
“Anh yên tâm, cứ cho tôi ba tháng, tôi nhất định sẽ trả hết! Nếu sau ba tháng tôi chưa trả hết thì sẽ tùy anh xử lý.”
Trong giọng Sở Thời Ngọc lộ ra sự kiên định và bướng bỉnh.
Chu Thịnh nhìn thiếu niên ngây thơ trước mặt không nói lời nào. Cậu ta thật sự cho rằng tiền dễ kiếm như vậy sao?
Ba tháng, 185 vạn, huống chi còn có người mẹ đang nằm viện nữa. Nói không mềm lòng là giả nhưng gã cũng không có cách lay chuyển thiếu niên trước mắt. Đành phải đồng ý cho anh ba tháng. Ánh mắt gã lộ vẻ ôn nhu: “Được, cho cậu ba tháng, nếu cậu không thể trả hết thì phải đi theo anh.”
Sở Thời Ngọc thành thật gật đầu: “Được!”
Chu Sinh thấy thiếu niên ngây thơ, hồn nhiên gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc khác thường vì vậy gã dò hỏi: “Cậu, có hiểu anh có ý gì không?”
Anh gật đầu liên tục: “Biết, biết!” Còn không phải là làm đàn em của anh ta sao!
Chu Sinh không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Cậu ấy hiểu thì tốt!
Ba tháng, 185 vạn, chắc chắn là không thể trả hết được.
Đáy mắt gã hiện lên một tia u ám, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thắng lợi khó tránh khỏi.
------
Sở Thời Ngọc đưa giấy tờ căn nhà cho Chu Sinh, gã nói lại với bên chủ nợ cho anh thời gian ba tháng. Nếu không cho thời gian thì có thể thế nào, cho dù đánh chết người ta thì cũng không lấy lại được số tiền này. Còn không bằng cho người ta cơ hội trả nợ.
Sở Thời Ngọc nhặt mấy bộ quần áo, thu dọn hành lý rời khỏi căn nhà đơn sơ kia. Trong túi anh chỉ còn lại 100 tệ do Chu Sinh để lại.
Từ vùng ngoại thành trở lại thành phố cũng phải mất mấy tiếng. Chu Sinh thấy thiếu niên đơn bạc đang đứng chờ ở trạm xe bus. Nơi này tương đối hẻo lánh, phải đợi 3 tiếng mới có một chuyến xe. Chu Sinh đi về phía trạm xe, mở cửa sổ xe Toyota màu đen ra: "Sở Thời Ngọc, để anh đưa cậu đến trường.”
Đúng vậy, Sở Thời Ngọc định đến trường đăng ký ở ký túc xá của trường, dù sao thì ngày mai cũng là khai giảng rồi. May mắn là thành tích của nguyên chủ xuất sắc, được nhận
vào đại học A với học bổng toàn phần. Bằng không thì tối nay anh cũng không biết mình nên đi đâu.
Sở Thời Ngọc cảm kích nhìn về phía Chu Sinh: “Cảm ơn Chu đại ca!”
Nói xong anh vội vội vàng mở cửa xe, ngồi ngay trên ghế phụ. Chu Sinh thấy anh không cài được đai an toàn thì cười nhạt, ghé người cài cho anh. Khi lại gần, gã có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của thiếu niên khiến gã nảy sinh những suy nghĩ xấu.
Gã vội vội vàng hoàn hồn, giọng khàn khàn nói: "Đến cả đai an toàn cũng không biết cài, cậu khờ thật đấy!”
Sở Thời Ngọc xấu hổ gãi đầu, khuôn mặt hồng lên vì xấu hổ, anh giải thích: "Thật xin lỗi, tôi chưa ngồi ô tô riêng như thế này bao giờ.”
Mẹ nó, trước kia ông đây là nhân vật phản diện đấy, cần gì chú ý mấy cái chi tiết này. Cùng lắm thì chết trong tay nhân vật chính rồi nhận cơm hộp thôi. Nhưng hiện giờ có thể thế sao? Ông đây muốn ngồi ghế sau nhưng thân phận này cho phép à? Như thế chẳng phải xem vị đại ca kia là tài xế sao?
Chu Sinh thấy anh hạ mi, vẻ mặt chán nản liền nhanh chóng giải thích: "Tôi đùa cậu thôi! Đừng coi trọng chuyện đấy làm gì.”
Sở Thời Ngọc lại tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng…….
Editor: phần dưới là note của tác giả, quá lười lên khum làm đâu……
【 tránh lôi: Bổn văn nam chủ không thể cộng tình nguyên chủ bên người cùng nhiệm vụ không quan hệ nhân sự vật, cũng sẽ không đi cùng nguyên chủ bên người cùng nhiệm vụ không quan hệ thân nhân bạn tốt gắn bó cảm tình. Hắn trong mắt chỉ có chính mình cùng nhiệm vụ. Về sau sẽ bị vai chính công tràn đầy ái, một chút thấm vào thay đổi. 】
【 hữu nghị nhắc nhở: Vai chính không cảm tình, không tam quan, không phải cái gì người tốt. Cảm tạ quan khán, cảm tạ lý giải! 】
【 ngốc nghếch ngọt sủng văn. Chỉ nghĩ sinh hoạt nhiều điểm đường, vui vẻ một chút, tác giả một lòng rải đường. Để ý bảo bảo thận nhập! Tác giả pha lê tâm!!! 】