Chương 19: Tg1: Ma Đạo Giáo Chủ Muốn Gϊếŧ Ta 19.

Cuối cùng thì hôn lễ của Bàng Uyên và Nhậm Tinh Hà cũng đã được tổ chức.

Trên đỉnh Doãn Thiên, tất cả nhân sĩ giang hồ đều tới đây, ai ai cũng có vẻ hoan hỉ, chúc mừng cho đôi uyên ương này.

Bàng Uyên một thân hỉ phục, trên miệng miễn cưỡng tươi cười. Nhậm Tinh Hà thấy vậy, lặng lẽ nắm lấy tay Bàng Uyên, cho nàng ta một nụ cười cổ vũ.

Trên ghế trưởng bối, Nhậm thành chủ sắc mặt hồng nhuận, có vẻ tâm trạng rất tốt. Hắn không ngờ đến, con trai của hắn kiệt ngạo khó thuần, trong một lần cãi nhau với hắn nông nổi đi ra ngoài, cuối cùng lại rước được con dâu về.

Hắn cười đến chòm râu đều vểnh lên.

Từ bây giờ hắn gặp những đồng liêu đều có thể khen con trai hắn rồi, nghĩ đến đã thấy mỹ mãn.

“Nhậm công tử, sao mãi không thấy nhà gái đến thế?”

“Đúng vậy, đúng vậy đấy, hay nhà gái thần bí đến nỗi chúng ta đây cũng không được biết?”

Nhậm Tinh Hà gượng cười không nói, bàn tay nắm lấy tay của Bàng Uyên càng chặt.

“Bởi vì nhà gái thân mật với ma gáo, ta nói đúng không? Nhậm thiếu gia?”

Lúc này, một giọng nói chua chát vang lên, mọi người đều ngước đi qua. Dẫn đầu đoàn người là Ngạo Tàng Cát, cháu của Ngạo Tàng Kính, bởi vì Ngạo Tàng sơn chủ đang tìm kiếm ái nữ mất tích, cho nên Ngạo Tàng Cát dẫn người đến thay.

“Thì ra là Ngạo Tàng sơn trang, hạnh ngô, không biết vị công tử này nói thế là ý gì?”

Nhậm thành chủ từ trên ghế chủ vị đi xuống, vẻ mặt hiền hòa, nhưng ưng nhãn đã khóa chặt thân hình của Ngạo Tàng Cát. Ngạo Tàng Cát kiêu ngạo, hắn vênh váo cười khẩy nhìn qua Bàng Uyên cùng Nhậm Tinh Hà.

“Không phải sao, Bàng sư muội biết rõ hơn ta hết!”

Mọi ánh nhìn đều tập trung vào Bàng Uyên, nàng cúi đầu, nghẹn một hơi, cuối cùng thì chuyện này cũng đến. Bàng Uyên trầm mặc chính là câu trả lời thỏa đáng nhất cho những người ở đấy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống, bốn phương tám hướng vang lên tiếng truy hỏi cùng nhục mạ.

“Thật sự là vậy ư? Nhậm công tử cũng biết nàng ta có quan hệ với ma giáo sao?”



“Thật không thể nào chấp nhận nổi, Vũ Triều muốn liên minh với ma giáo ư?”

“Nhậm thành chủ, ngươi xem con trai cưng của ngươi!”

Nhậm thành chủ sắc mặt phát xanh, lão ta hít sâu một hơi, trên trán tràn đầy gân xanh.

“Thực sự là vậy sao?”

Nhậm Tinh Hà không trả lời mà gắt gao ôm lấy Bàng Uyên, hắn chua sót hôn lên trán của Bàng Uyên, sau đó trước mặt Nhậm thành chủ mà quỳ xuống. Nhậm thành chủ cũng bị hành động của hắn dọa sợ, mọi người cũng im phăng phắc.

“Con trai bất hiếu, Bàng Uyên là một cô gái tốt, mong cha thành toàn cho hai chúng con!”

“Con trai! Ngươi, ngươi tại sao lại hồ đồ đến vậy!”

Nhậm thành chủ rút thanh kiếm gần nhất muốn đâm Nhậm Tinh hà, nhưng khi mũi kiếm chỉ cách cổ của Nhậm Tinh Hà một chút, lão lại do dự. Bàng Uyên thấy vậy, vội vàng quỳ xuống cùng với Nhậm Tinh Hà.

“Nhậm thành chủ muốn đại nghĩa diệt thân sao? Như vậy quả là khảng khái vô cùng!” Ngạo Tàng Cát hề hước cười, không ngại thêm dầu vô lửa. Nhậm thành chủ hít sâu mọt hơi, từ từ xoay lại, hắn đối lập với tất cả mọi người trong võ lâm, đệ tử của Nhậm thành chủ cũng trở lại, bao vây lấy toàn Nhậm Tinh Hà và Bàng Uyên.

“Con trai của Nhậm Tri ta chưa đến lượt các người chỉ trỏ, hắn hôm nay chỉ muốn cưới người con gái mà nó yêu mà thôi, ai cản, bước qua xác ta đã!”

“Nhậm Tri, ngươi điên rồi!”

“Nhậm Tri, đó là ma giáo, ngươi thật hồ đồ!”

Tiếng hò reo phẫn nộ vang lên khắp nơi, đỉnh Doãn Thiên treo đầy lụa đỏ, bỗng chốc bị máu tươi nhuộm càng thêm đỏ thẫm, tiếng binh khí va chạm lẫn nhau.

Tất cả chính đạo đều như điên rồi, vây công người của Nhậm thành chủ, từng đệ tử của Nhậm thành chủ ngã xuống, nhưng họ vẫn hình thành một vòng tròn để bảo vệ Nhậm Tinh Hà và Bàng Uyên.

Nhậm Tinh Hà hét lớn, nhìn Nhậm thành chủ bị Ngạo Tàng Cát một kiếm xuyên qua ngực. Nước mắt của hắn lăn dài trên má, máu của cha hắn ấm nóng vẩy lên mặt của hắn. Hắn biết khẩu hiệu trên môi của cha hắn là gì, đó chính là “không sao đâu”. Hắn lảo đảo muốn đứng dậy, lao về phía đó, nhưng mà lại vấp ngã xuống đất.

Hắn qùy trên mặt đất, nhìn cha hắn ngước về bên hắn rồi cười, mắt hắn như muốn nứt ra. Chứng kiến người thân duy nhất của mình ngã xuống, hắn như điên rồi, cầm lấy kiếm muốn xông lên gϊếŧ chết Ngạo Tàng Cát.



“Phụt!”

“Nhậm Tinh Hà!”

Tiếng hét thất thanh của Bàng Uyên vang lên, hắn cúi đầu, nhìn kiếm xuyên qua trái tim của mình, mọi thứ trở nên thật hỗn độn.

Máu thẫm đẫm vạt hỉ phục, hắn mấp máy nói, muốn động viên người con gái hắn yêu đến bất chấp tất cả tính mạng kia rằng hắn không đau chút nào, nàng đừng khóc, hắn đau lòng.

Thật muốn lau nước mắt cho nàng, nếu có cơ hội.

Hắn muốn xin lỗi nàng, vì không thể nắm tay nàng đi đến tuổi xế chiều, răng long đầu bạc.

Tiếc quá, kiếp này phụ nàng mất rồi!

Mọi âm thanh lặng dần, Bàng Uyên như tấm mộc, quỳ gối trước cơ thể của Nhậm Tinh Hà. Hai tay của nàng run rẩy, muốn che lại miệng vết thương đang tuôn máu kia, nhưng nhìn đôi tay đầy máu của mình, nàng bật khóc.

“Nhậm Tinh Hà, ngươi đang làm gì vậy, mau tỉnh dậy đi, ngươi hứa sẽ ngày ngày mua kẹo cho ta ăn mà...”

“Ngươi không được giận dỗi nữa, mau tỉnh dậy, ta ra lệnh cho ngươi mau mở mắt ra nhìn ta!”

“Ta như vậy có đẹp hay không?”

“Tân nương của ngươi có đẹp hay không?”

Nàng khàn giọng khóc như một đứa trẻ mất đi thứ mà mình âu yếm.

Nàng chỉ là muốn thành thân với người mình yêu mà thôi, chẳng lẽ đó là một tội tày đình hay sao?

Là nàng sai rồi sao? Là nàng hại chết Nhậm Tinh Hà?

Nàng không sai! Tất cả người trong thiên hạ này mới sai!