Chương 23: Thế giới tu tiên

Có lẽ do tầm mắt của bọn họ quá mức mãnh liệt, hoặc có lẽ là lực hấp dẫn khó hiểu giữa nam nữ chủ, tóm lại, nữ chủ đã chú ý đến bọn họ.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ chủ, trong long Uông Điền nhảy dựng, không phải nữ chủ nhận ra nàng đấy chứ? Không có khả năng.

Uông Điền thấy nữ chủ chậm rãi đến gần, nàng chuẩn bị thật tốt để chạy.

Nhưng mà nàng suy nghĩ nhiều rồi, nữ chủ không thèm nhìn nàng, trong mắt chỉ có người bên cạnh nàng.

“Đệ tử bái kiến đại trưởng lão.” Ra khỏi môn phái không thể khiến người khác chú ý, nàng ta chỉ hành lễ đơn giản, thấp giọng chào hỏi.

“Ừ.” Nguyên Trạch lạnh nhạt gật đầu, ngay sau đó hỏi nàng ta mấy vấn đề.

Uông Điền vẫn luôn đứng bên cạnh đóng vai quần chúng ăn dưa nghe đối thoại của hai người, kinh ngạc muốn rớt cằm, tu vi của nữ chủ đã đến Nguyên Anh kỳ rồi, lại còn tìm được một cái cổng ra khỏi bí cảnh trước nữa.

Chưởng môn lo lắng tu vi của nàng ta không ổn định, liền để nàng ta xuống núi rèn luyện, sở dĩ nữ chủ xuất hiện ở kinh thành bởi vì nghe nói nơi này nhiều người, đơn thuần chỉ đến đây chơi mà thôi.

Quả là vai chính mà!

Nhìn nữ chủ thanh tú hoạt bát đáng yêu, lại nhìn nam chủ thanh lãnh tuyệt mỹ với ánh mắt ôn hòa, nhìn thế nào cũng là một đôi.

Lúc này không đi, còn đợi lúc nào nữa?

Xoay người, chuẩn bị, chạy!

Sao lại bất động thế này?

“Tiểu Uông, nàng muốn đi đâu vậy?” Nam chủ đại nhân ngoài mặt cười nhưng trong không cười hỏi.

Khóe miệng Uông Điền co rút, quay đầu cười mỉa hỏi: “Không phải là di thấy hai người nói chuyện khác hợp, không tiện quấy rầy sao?”

Nguyên Trạch cưỡng chế kéo nàng về, lạnh nhạt nói: “Không quấy rầy.”

“Trưởng lão, vị đại nhân này là?” Lạc Bội Nhi nhân cơ hội hỏi, vừa rồi nàng ta đã chú ý đến vị nữ tử xinh đẹp này, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội mở miệng dò hỏi.

“Ta chỉ là một bằng hữu bình thường của hắn mà thôi, ngươi đừng hiểu lầm!” Nàng sợ nam chủ nói ra lời nói kinh thiên động địa gì đó, Uông Điền phản ứng cực nhanh mở miệng trước.

Nàng vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai, đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Gϊếŧ người! Cứu mạng!”

“Có yêu quái!”

...

Uông Điền nhíu mày, đây là... hơi thở của ma tu, vô cùng mãnh liệt.

Trong lòng hơi nặng nề, Uông Điền có loại xúc động muốn xông lên gϊếŧ chết bọn chúng, trên thực tế nếu không phải Nguyên Trạch lôi kéo nàng, nàng đã sớm xông lên, không ngờ oán hận của nguyên chủ với ma tu lại mãnh liệt đến như vậy...

“Trưởng lão, chuyện này...” Lạc Bội Nhi nhíu mày, không tùy tiện xông lên, mà đứng khựng tại chỗ chờ Nguyên Trạch phân phó.

Nguyên Trạch nhìn Uông Điền đang thẫn thờ, cũng cau màu, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi, khiến người khác không thoải mái.

“Đưa phong thư này về môn phái.” Hắn vung tay lên, một phong thư xuất hiện dừng ở trước mặt Lạc Bội Nhi.

Lạc Bội Nhi cũng không trì hoãn, không hỏi gì cả, cầm lấy thư khởi động linh lực nhanh chóng trở về.

Trong vòng một canh giờ Nguyên Anh kỳ có thể trở về môn phái.

Nguyên Trạch bế thiếu nữ bên cạnh lên, trong nháy mắt bọn họ đã xuất hiện ở nơi cách đó hơn trăm mét.

Rời xa nơi đó, hơi thở của ma tu cũng nhạt dần, cuối cùng Uông Điền cũng có tể khống chế tay chân của thân thể này, nàng giơ tay, lau đi mồ hôi lạnh.

Cái cảm giác dù giữ được lý trí nhưng lại không thể khống chế thân thể này...

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, Uông Điền sửng sốt, ngay sau đó rũ mắt không nhìn hắn nữa.

“Ngươi không đi cứu người sao?” Uông Điền hỏi.

Nguyên Trạch không trả lời nàng, sao hắn có thể để nàng lại một mình chứ? Lỡ như lại giống lúc nãy thì làm sao bây giờ?

Mắt thấy hơi thở ma tu lại sắp tiếp cận, thân thể Uông Điền sắp không chịu khống chế.

“Tiểu Uông?” Nguyên Trạch thử gọi to tên nàng, thấy nàng không đáp lại, liền cảm thấy không ổn.

Hắn theo bản năng giữ chặt tay nàng, sợ nàng lại xông lên lần nữa, tay bị một món đồ cộm lên, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện là cái lắc tay kia.

Nguyên Trạch nhíu mày, hắn duỗi tay chạm vào chiếc lắc, trong miệng niệm một chú ngữ cổ xưa.

Lắc tay phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, thân thể Uông Điền nhẹ bẫng, nội tâm trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, oán hận của thân thể này cũng biến mất không tăm hơi.

Nguyên Trạch nhìn lắc tay kia xuất thần, không biết suy nghĩ đến điều gì.