Thật là người môi giới nhà có một trương miệng có thể nói cho người sống thành người chết mà. Có thể nói lưỡi xán hoa sen. Nhạc Ly nghe hắn nói mà bội phục không thôi.
- Căn phòng này chỉ hai người ở là rất thoải mái, gần đây còn có trường học, bệnh viện, cũng nằm gần đường quốc lộ, giao thông rất thuận tiện. Tuy giá hơi mắc nhưng hãy nhìn xem sự tiện nghi này. Phòng ăn, phòng khách có hẳn hai phòng ngủ, chỗ vệ sinh đều đầy đủ. Có muốn kí hợp đồng luôn không?
Người môi giới nhìn cách ăn mặc của Nhạc Ly, đoán chắc cũng không giàu sang gì. Nhưng nếu có ý định mua chắc cũng tích góp đủ tiền, người như vậy sẽ rất do dự trước quyết định nên mua hay không? Cho nên hắn mới nói như vậy.
Nhạc Ly đi vòng quanh xem hết một lượt thấy điều kiện sinh hoạt ở đây không tồi, tuy có hơi mắc, nhưng nàng còn do dự gì nữa.
- Được, ta mua.
Hai người bắt đầu làm thủ tục, kí hợp đồng.
Người môi giới ra về, hắn trên mặt không giấu nổi vui vẻ vì lại kiếm một bút.
- Tiểu Duệ chúng ta đi khu trò chơi nào.
Nhạc Ly hoàn thành xong chuyện nhà, cũng xem như giải quyết tốt một cọc tâm sự, thoải mái dắt Nhạc Duệ đi đến khu trung tâm.
Hôm nay cũng là cuối tuần, lượng người đến khu vui chơi cũng đông hơn thường ngày.
Nhìn biển người tấp nập. Nhạc Ly nắm chặt tay Nhạc Duệ.
- Nắm chặt, đừng buông tay kẻo lạc.
Nhạc Duệ lần đầu tiên được đi khu trung tâm chơi, hắn hưng phấn nhìn đông nhìn tây. Bỗng hắn nhìn thấy có người bán kem.
- A di, ăn kem nhé.
- Được.
Nhạc Ly dẫn hắn đến chỗ bán kem, ở đây rất đông, nàng phải xếp hàng.
Cuối cùng cũng tới lượt.
- Cho chúng tôi hai cây kem vị dâu.
- Hảo, có liền.
Mua xong, Nhạc Ly kéo Nhạc Duệ đi xem xung quanh. Nhạc Duệ cười. Hắn lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, phấn trác ngọc điêu, cười càng là sạch sẽ thánh khiết, tựa như thượng đế kiệt xuất nhất tác phẩm. Mỗi lần như thế này, nàng thật đúng là cảm thấy đáng tiếc, nếu Cẩm Tử còn sống, sẽ rất hạnh phúc khi có đứa con vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu như này.
- Tiểu Duệ, chúng ta đi tàu lượn nhé.
Nhạc Ly thấy Nhạc Duệ ăn xong ly kem, bên miệng còn dính kem liền từ trong bao lấy khăn giấy lau, vừa lau vừa trưng cầu ý kiến của hắn.
- Tiểu Duệ nghe a di.
Nhạc Duệ luôn luôn hiểu chuyện, nghe lời như thế làm nàng càng đau đứa nhỏ này. Nhiều sự không cần phải nàng bận tâm cũng có thể làm được.
Nhạc Ly dắt Nhạc Duệ đi đến chỗ bán vé, đang chờ đợi, bỗng cảm thấy phía trước mặt đất rung chuyển. Các bức tường, quầy bán vé cũng lay động. Nhạc Ly vội vàng kéo Nhạc Duệ tìm chỗ trú ẩn.
Qua khoảng mười mấy phút, cơn địa chấn cũng kết thúc. Nguy hiểm thật, cũng may chỉ là cơn địa chấn nhỏ.
Sau chuyện này, Nhạc Ly không còn tâm trạng mà cho Nhạc Duệ đi tàu lượn nữa. Chọn trò chơi nào an toàn một chút. Hai người đi đến chỗ phi tiêu bắn bóng bay.
Nhạc Duệ còn nhỏ, sức lực có hạn vậy mà cũng ném phi tiêu trúng vào bóng bay. Nhạc Ly ở bên cạnh có chút nóng lòng muốn thử.
- Tiểu Duệ, a di muốn thử.
Nghe Nhạc Ly nói muốn chơi Nhạc Duệ ngoan ngoãn đưa phi tiêu còn thừa cho nàng.
Một, hai, ba, bốn.. n lần. Nhạc Ly vẫn không đánh trúng. Nàng không tin tà, vẫn muốn quyết tâm nhất định phải phi trúng.
- A di, chúng ta đi thôi. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa.
Nhạc Duệ có chút thở dài, nhìn xung quanh mọi người đang nói chuyện về Nhạc Ly, có chút bất đắc dĩ mà kéo tay áo nàng nhắc nhở. A di chuyện gì cũng tốt nhưng thỉnh thoảng lại nổi lên tính trẻ con. Hắn cũng rất sầu a.
Nhạc Ly còn đang muốn đấu tranh với trò này đến cùng, nhưng lại nhìn xung quanh. Có chút xấu hổ. Bị nhiều người như vậy nhìn sự chê cười nàng. Nhạc Ly nhanh chóng kéo Nhạc Duệ đi chỗ khác.
Lúc này hai người lại đi gắp thú bông.
Nhạc Duệ đứng đó, thấy có người đang cúi xuống nhặt đồ bị rơi. Hắn nhanh chân đi đến giúp, a di nói nếu có thể giúp đỡ thì nên giúp. Hắn là hảo hài tử.
Nhạc Ly thấy Nhạc Duệ đang giúp người khác nhặt đồ ở gần đây, liền liếc nhìn một cái. Sau đó quay sang tiếp tục sự nghiệp gắp thú bông của nàng. Mấy năm nay đều vất vả làm việc, hiếm khi có dịp được vui chơi thoải mái. Nhạc Ly cũng không thể bạc đãi chính mình.
- Cẩn thận.
Bỗng một tiếng hô to lôi kéo sự chú ý của nàng. Ngẩng đầu lên, tim nàng như bị rớt ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh đến ôm lấy Nhạc Duệ khi từ trên cao cái biển quảng cáo đang rơi xuống.
Trong giây lát đó, trong đầu Nhạc Ly chỉ có một ý niệm: Bổn bảo bảo mệnh thật khổ!