- Kẻ nào, dám chắn đường của Thái tử điện hạ.
Tên quan binh cầm kiếm dữ tợn đi đến.
Xong! Nhạc Ly trong đầu đang chỉ có một từ muốn nói với chính mình là phiền phức đến rồi. Lần này lại đυ.ng phải Thái tử, không giống vị Thái tử ôn hòa lần trước.
- Dân nữ không có ý chắn đường, xin Thái tử tha mạng.
Nhạc Ly nói xong cũng quỳ xuống vái lạy, nàng sống dưới lá cờ của đảng, nơi mọi người đều đang thực hiện việc bình đẳng, tuy vẫn có sự phân biệt giai cấp nhưng sẽ không thường xuyên đυ.ng tí là quỳ như thế này. Nhưng nàng có thể thay đổi gì, nàng chỉ là một người thân cô thế độc trong thế giới này.
- Được rồi, đi thôi, không cần dây dưa nhiều. Thái tử đang nghỉ ngơi. Đừng làm ồn.
Một giọng nói làm cho người ta có cảm giác như đắm mình trong gió xuân. Nhạc Ly nhịn không được ngước nhìn lên, nhưng cũng chỉ thấy động tác đóng rèm cửa xe ngựa lại.
- Vâng, thế tử.
Nhạc Ly vội vàng tránh ra nhường đường. Đoàn xe ngựa tiếp tục đi, Nhạc Ly ở phía sau chỉ có thể hít bụi.
Nhìn đoàn xe ngựa, Nhạc Ly ngẫm nghĩ chốc lát, nàng bắt đầu đi theo. Nhạc Ly tìm được đường ra khỏi chỗ vách núi, nhưng lại không nhớ được kinh thành nên đi hướng nào, nên chỉ có thể đi theo đoàn xe ngựa.
- Thế tử, dân nữ kia đi theo chúng ta.
Tên lính ngoái nhìn đằng sau rồi nói.
- Không cần phải xem vào, đẩy nhanh cước trình đi, chúng ta đã trì hoãn ở Tây Ninh khá lâu rồi. (Tây Ninh là một tỉnh nằm gần biên giới giữa Triệu và Vũ)
Thế tử cũng chính là Tôn Minh - con trai cả của Tôn Hải, lúc này đang cùng với Thái tử đương triều khải hoàn về kinh, sau chuỗi ngày dẹp loạn đám giặc "cỏ", là những người dân không thuộc ba nước Triệu, Nguỵ hay Vũ. Mỗi năm những người này từ phía bên kia hoang mạc tiến đến bắt đầu cướp của gϊếŧ người, khi xong chúng lại trốn chạy vào hoang mạc. Ở đó thời tiết khắc nghiệt, thỉnh thoảng lại nổi bão cát. Khiến cho việc truy tìm gặp rất nhiều khó khăn.
- Hoàng thượng, hôm nay là ngày Thái tử khải hoàn hồi triều, mọi nghi thức nghênh đón đã được chuẩn bị.
Tổng quản công công khom lưng cung kính bẩm báo.
Tôn Quyền gật đầu, phất phất tay.
Tổng quản công công - Đức công công hành lễ lui ra.
Trong đại điên chỉ còn một mình Tôn Quyền, y một tay gõ bàn, một tay xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ. Có vẻ như là nước Triệu và Nguỵ đã hợp tác với lão tướng quân, không, phải nói là chắc chắn, nếu không hắn đã lục tung cả nước Vũ, mà cũng không tìm thấy y. Tôn Quyền ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi bỗng nhiên nở nụ cười, không có kẻ thù cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ cần ích lợi, ai cũng không thể chối từ.
Nhạc Ly đi theo đoàn người đến kinh thành, liền lập tức đến biệt viện tìm Lam Họa, nàng gõ cửa đợi mãi cũng không thấy có người, bèn mạnh mẽ đẩy cửa vào, trông biệt viện như đã bỏ một thời gian không ai ở. Căn phòng của Lam Họa, đồ đạc cũng đã phủi bụi. Nhạc Ly vội chạy ra ngoài, hỏi hàng xóm kế bên, mới biết được, người nơi đó đã dọn đi cũng được nửa tháng rồi.
Nửa tháng, cũng chính là cái hôm mà Nhạc Ly bị đâm, sau đó ngã xuống vách núi. Nhạc Ly đi lang thang trên đường, không biết mình nên đi đâu. Lam Họa có thể đi đâu nhỉ?
- Khách quan, hoan nghênh quang lâm.. Tiểu Ly.
Nhạc Ly vừa cúi đầu vừa đi đường nên không chú ý tới phía trước, nên sau khi nghe ai đó gọi, nàng ngẩng đầu lên. Nhạc Ly nhìn thấy Tiểu Mang đang đứng đón khách, vẫn giống như khi nàng mới đến nơi đây, cảm xúc tủi thân bỗng nhiên dâng trào, Nhạc Ly đi đến ôm chầm lấy Tiểu Mang rồi khóc.
- Mang ca, hu hu
Tiểu Mang thấy xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, bèn kéo Nhạc Ly vào nhà trọ nói chuyện. Tiền chưởng quầy vừa thấy là Nhạc Ly, định tiến đến chào hỏi, nhưng Tiểu Mang vội xua tay.
- Tiểu Ly, có chuyện gì vậy?
Nhạc Ly ổn định lại tâm trạng, nhìn Tiểu Mang, cảm giác như thấy người thân của mình, bèn kể lại chuyện tìm không thấy Lam Họa, lược bỏ đi chuyện nàng bị thương.
- Nếu muốn tìm người, ta biết một chỗ.
Nói xong, Tiểu Mang dẫn Nhạc Ly đi đến phía Tây kinh thành, nơi những người có địa vị thấp, thợ thủ công, khất cái ở đó.