Edit: Công Tử Thế Vô Song
“Winsa!”
Liền vào lúc Tần Uyển Toa đang nghĩ như vậy, một cô gái mặt đầy hưng phấn chạy tới, đứng bên cạnh Tần Uyển Toa, từ trong lòng ngực móc ra một cây kéo.
Làm động tác ‘cắt’ trước mặt Tần Uyển Toa, sau đó kích động nói:“Tôi đã đem diễn phục của Bạch Vũ Hà cắt đi rồi! Dám đoạt người đàn ông của cô, tôi xem cô ta lát nữa phải diễn như thế nào!”
Trong nháy mắt, Tần Uyển Toa lâm vào trầm mặc.
Tuy rằng cô không được nam chủ thế giới này thích, nhưng gia thế bối cảnh của Tần Uyển Toa làm rất nhiều người xua như xua vịt*.
*Ý chỉ được nhiều kẻ chạy theo nịnh nọt, lấy lòng.
Cô gái trước mắt này cũng là một trong số đó.
Bởi vậy, Tần Uyển Toa biểu hiện ra vô cùng chán ghét nữ chủ Bạch Vũ Hà, những người muốn nịnh bợ Tần Uyển Toa, tự nhiên cũng sẽ biểu hiện ra chán ghét cô ta.
Thậm chí dưới sự ám chỉ của Tần Uyển Toa, các cô gái này cũng thường xuyên làm một ít động tác nhỏ như nhục mạ, tạt nước bẩn hoặc là lộng hư đồ vật của Bạch Vũ Hà.
Dù sao đều không ảnh hưởng đến toàn cục, mà lần này, các cô chơi lớn hơn một chút.
Tần Uyển Toa gật gật đầu, ý bảo cô ta mình muốn tiếp tục nghỉ ngơi, cô gái kia vô cùng biết điều, nói xong liền đi rồi.
Tần Uyển Toa vốn định thanh tịnh một lát, cô còn nhớ rõ, lát nữa cô còn có suất diễn, chỉ tiếc, mới vừa đi xong một tiểu nha đầu tới tranh công, mặt sau liền xông tới một đám người che chở một cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt.
“Tần Uyển Toa!” Thanh âm này Tần Uyển Toa cũng không quen thuộc, không kiên nhẫn mở mắt ra.
Tần Uyển Toa ở trên ghế nằm ngồi dậy, sau đó nhìn về phía trước, thấy nữ chủ thế giới này, Bạch Vũ Hà.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, ôm một kiện váy trắng như tuyết trên tay đi tới đây.
Lại quay đầu nhìn mấy người xung quanh, Tần Uyển Toa nhướng mày: “Làm sao vậy?”
“Cô còn hỏi tôi làm sao vậy! Xem chuyện tốt cô làm đi!”
Mấy kẻ vây quanh Bạch Vũ Hà đều là những kẻ theo đuổi cô ta, tuy rằng Bạch Vũ Hà đã cùng nam chủ thế giới này - Đoạn Chí Huân ở bên nhau, nhưng người theo đuổi lại không ít.
Tần Uyển Toa theo ánh mắt người nọ nói, nhìn về phía quần áo Bạch Vũ Hà cầm trên tay, mày hơi hơi nhăn lại: “Tôi cũng không biết tôi làm cái gì, không bằng, cô tới nói cho tôi?”
Tần Uyển Toa hỏi chính là Bạch Vũ Hà, trong lòng Bạch Vũ Hà cũng cho rằng là Tần Uyển Toa làm, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, mang theo thanh âm khóc nức nở hỏi: “Diễn phục của tôi vừa mới bị người ta cắt, cô biết là ai làm không?”
“Tôi không biết.” Tần Uyển Toa thẳng thắn đáp.
“Cô nói bậy!” Mấy nam sinh bên cạnh thực kích động, hốc mắt Bạch Vũ Hà càng thêm ẩm ướt, phảng phất như Tần Uyển Toa đã nói điều gì đó quá đáng.
Tần Uyển Toa vừa định lại nói cái gì, một giọng nam dễ nghe lại nghiêm túc chen vào: “Các người đang làm gì?”
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn về phía thanh âm phát ra, mấy người đang vây quanh Tần Uyển Toa cũng tự động nhường chỗ, để người đàn ông phía sau có thể đi vào.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ Hà càng thêm ủy khuất, nước mắt tích nhỏ giọt rơi xuống, nhìn người tới liếc mắt một cái, miệng một nhấp, cúi đầu âm thầm rơi lệ.
Mỹ nhân khóc thút thít luôn chọc người đau lòng, người đàn ông vừa mới đến nhìn người yêu như thế đầy mặt không cao hứng.
Nhìn người chung quanh: “Ai có thể giải thích một chút cho tôi đây là có chuyện gì?”
Nhìn thấy người làm chủ cho Bạch Vũ Hà đã tới, mấy nam sinh tuy thấy Bạch Vũ Hà dựa sát vào trong lòng ngực người đàn ông này, trong lòng có điểm khó chịu, nhưng người trong lòng tìm được hạnh phúc rõ ràng càng quan trọng hơn.
“Tần Uyển Toa đem diễn phục Bạch Vũ Hà cắt rồi, chúng tôi đang tìm cô ta nói lý!” Các nam sinh nói năng đầy khí phách, như thể một đám chính mắt nhìn thấy việc Tần Uyển Toa làm.