Tần Uyển Toa đối với Đoạn Chí Huân và Bạch Vũ Hà tuyệt đối là hai gương mặt.
Ánh mắt hàm chứa xin lỗi nhìn Đoạn Chí Huân: “Ngượng ngùng a, em là lần đầu tiên diễn kịch, cho rằng như vậy cũng có thể được.”
Đoạn Chí Huân không nói gì nữa, Bạch Vũ Hà lại âm thầm nắm chặt bình nước khoáng trong tay.
Trong những cảnh quay tiếp theo, vẫn luôn là Bạch Vũ Hà bị NG.
Tần Uyển Toa cố tình đem kỹ thuật diễn của mình hoàn toàn bộc lộ ra.
Chỉ cần vào thời điểm Bạch Vũ Hà cùng cô đối diễn hơi thuận lợi một chút, cô liền dùng kỹ thuật diễn áp đảo cô ta.
Vì thế, đạo diễn nổi trận lôi đình, NG cũng như vậy mà ngày càng nhiều.
Kết quả, một buổi tối qua đi, kế hoạch sớm định ra lại bởi vì Bạch Vũ Hà trạng thái không tốt không có quay xong.
Ngày hôm sau, mọi người lại phải tiếp tục quay lại cảnh quay này.
Mắt thấy công việc kết thúc, Tần Uyển Toa nhìn thấy Bạch Vũ Hà ngay lập tức dính bên người Đoạn Chí Huân, cô cũng quay đầu đi ra bên ngoài.
Quay chụp một ngày, cô cũng rất mệt, cần về khách sạn nghỉ ngơi lấy sức.
Ai biết, khi cô sắp đi ra cửa, Bạch Vũ Hà lại đuổi theo.
“Chờ một chút!” Thanh âm Bạch Vũ Hà từ phía sau truyền tới, cùng với tiếng bước chân ‘lộc cộc’.
Tần Uyển Toa vốn dĩ không nghĩ muốn nói chuyện với cô ta, nhưng Bạch Vũ Hà lại gọi cả họ tên cô.
“Tần Uyển Toa!”
Không còn cách nào, Tần Uyển Toa dừng lại bước chân.
Nơi này tùy thời tùy lúc cũng sẽ có nhân viên công tác đi qua, Tần Uyển Toa không nghĩ ở bên ngoài làm quá mức.
Xoay đầu, Tần Uyển Toa vô cùng không sao cả nhìn về phía Bạch Vũ Hà.
Bạch Vũ Hà thở hổn hển chạy tới.
Đứng phía sau Tần Uyển Toa không đến một mét, trong mắt đều là biểu tình nghiêm túc: “Cô, vừa mới vì cái gì muốn làm như vậy?”
“Chà? Làm như thế nào?” Tần Uyển Toa biểu hiện vô cùng không rõ Bạch Vũ Hà đang nói cái gì.
Bạch Vũ Hà cắn chặt răng, hoàn toàn không nghĩ nói ra lời nói chính mình cảm thấy rất mất mặt: “Vì cái gì, bỗng nhiên như vậy nhìn tôi, nếu không phải nói vậy, tôi căn bản sẽ không NG.”
Bạch Vũ Hà nói, làm Tần Uyển Toa nghe xong liền cười thành tiếng:“Lúc trước, người của cô không phải nói tôi không có kỹ thuật diễn thì cút đi hay sao, lời này, hiện tại tôi nên trả lại cho cô nhỉ.”
Biểu hiện của Tần Uyển Toa vô cùng vân đạm phong khinh, ánh mắt hàm chứa lực sát thương khiến Bạch Vũ Hà như hít phải một ngụm khí lạnh.
Không dám tin tưởng nhìn Tần Uyển Toa, Bạch Vũ Hà cao giọng nói:“Cô sao lại có thể nói như vậy! Cô thật quá đáng!”
Lần này, Tần Uyển Toa xoay người lại, đối diện với Bạch Vũ Hà.
Hai tay cô ôm ngực hơi hơi hất cằm, mang theo ý cười trào phúng nói:“Thật là quá buồn cười, liền cô nói tôi thì có thể, giờ tôi lại không thể nói cô? Đây là cái logic gì, cô ở chỗ này dựa vào đâu mà mặt dày như vậy.”
“Cô, chuyện cô cắt hư quần áo của tôi, tôi đã không nói ra ngoài rồi, tôi cho rằng nội tâm cô sẽ hối hận mà sửa lỗi, nhưng không nghĩ tới, cô thế nhưng chết cũng không hối cải, lần sau, tôi sẽ không lại để yên cho cô.”
Bạch Vũ Hà không biết như thế nào tiếp câu nói kia của Tần Uyển Toa, chỉ có đem ‘nhược điểm’ của Tần Uyển Toa nói ra.
Tần Uyển Toa buông đôi tay xuống.
Ý cười trên mặt dần dần phai.
Không khỏi trào phúng: “Bạch Vũ Hà, tôi khuyên cô một câu, không có chứng cứ không cần nói bậy, tôi có thể tố cáo cô tội phỉ báng.”
“Cô dám nói cô không phải bởi vì yêu thầm Đoạn Chí Huân, cho nên luôn nhằm vào tôi!” Bạch Vũ Hà cũng nổi giận, liền bắt đầu lớn tiếng chất vấn Tần Uyển Toa.
“Yêu thầm?” Tần Uyển Toa lặp lại hai chữ này trong miệng, “Tôi thích vị hôn phu của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô nói thế này là yêu thầm à.”