Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Đến khi Tuyên Vân Chi định thần lại thì trên người đã không còn chiếc khăn tắm, tất nhiên nó đã bị Tư Vân Tà vứt qua một bên.
Vòng eo mảnh khảnh bị hắn gắt gao ôm chặt, lực đạo rất lớn như muốn đem cô khảm vào cơ thể.
A, điên mất thôi.
Không phải đang thảo luận về vấn đề của Nam Cung Vũ à, sao giờ lại thành cái bãi chiến trường gì vậy?
Cho dù trong mơ hồ cô cũng hơi thích hắn đấy nhưng chưa tới mức độ cô phải bán thân đâu.
Bây giờ chưa phải lúc, tuyệt đối không được làm bậy, nhưng sức cô đâu bằng sức hắn cố sức tránh né tới đâu là bị hôn tấp nập tới đó, còn bị ôm đến siết chặt làm cô sắp tắt thở tới nơi rồi.
Đang ở lúc dầu sôi lửa bỏng thì cửa phòng bị gõ nhẹ.
Liền nghe thấy tiếng Đường Nhất ngoài cửa vọng vào
“Tuyên tiểu thư, Lãnh thiếu gia có đồ đưa qua cho cô ….”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa trước mặt không biết thứ gì đập vào cực mạnh theo sau là tiếng đổ nát của bình sứ, cùng với tiếng tức giận của Tư Vân Tà
“Lui xuống!”
Đường Nhất sửng sốt, biết chính mình phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.
“Xin lỗi, Đương gia.”
Ai mà ngờ được Đương gia nhà hắn đang ở đây, lần này chắc hắn sẽ thảm lắm a.
Nhờ sự xuất hiện đột ngột của Đường Nhất kiến cho động tác của người nào đó cứng đờ.
Nhân cơ hội này cô dùng sức tránh thoát
“Chờ một chút! Chờ một chút!”
Tư Vân Tà đang đè trên người cô sắc mặt đen lại.
Cằm cô cũng bị hắn kiềm chế, nâng lên.
Cô nhìn khuân mặt tinh xảo phóng đại trước mắt sắc mặt âm trầm dần tan biến, môi mỏng đột nhiên câu ra độ cung tuyệt đẹp, mang theo yêu diễm
“Vật nhỏ, em phải xem rõ tình hình? Nếu em muốn người khác thấy tình trạng này thì tôi cũng chỉ biết theo em thôi.”
Cảm nhận được có gì đó bất thường, cô nhìn xuống phía dưới mới đây vẫn còn chỉnh tề giờ đây hắn quần áo xộc xệch, cổ áo mở rộng cúc áo thì mất hai cái không biết đã lăn xuống chỗ nào, quả thật không nên để người khác nhìn thấy.
Tuyên Vân Chi đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ
“Vô lại!”
Giọng nói vang lên, cô ngắm ngay cổ hắn mà giơ tay chém xuống đây là muốn chém cho bỏ tức á.
Hắn lại giở trò lưu manh với cô.
Tư Vân Tà nhanh chóng nghiêng thân mình ra sau tránh công kích.
Tuyên Vân Chi nhân cơ hội thoát khỏi khu vực khống chế, túm lấy khăn tắm cách đó không xa lại lần nữa bọc lên người.
Chỉ là, cô đã xem nhẹ trình độ của Tư Vân Tà.
Thế cho nên mới vừa hoàn thành việc bọc khăn tắm, đang muốn xuống giường, thì mắt cá chân liền bị một đôi tay nắm lấy hung hăng kéo ngược, khiến cô lảo đảo thiếu chút nữa từ trên giường ụp mặt xuống đất.
“Em định chạy đi đâu?”
Thanh âm mị lực phả vào tai cô.
Tuyên Vân Chi xoay người, tức giận trừng mắt nhìn cái người không biết xấu hổ nào đó
“Anh đây là đang khi dễ con gái nhà lành đấy, cái mặt lạnh nghiêm túc ban đầu đi đâu rồi hả?”
Cô phát hiện chính mình đánh không lại cũng không chạy thoát, biện pháp duy nhất chỉ có thể công kích bằng lời nói.
Đôi mắt phượng hơi nhíu lại, mang theo chút mị hoặc.
“Thật chưa thấy qua ai phóng khoáng như em, có thể trần trụi thân mình cũng không cảm thấy thẹn thùng.”
Nói rồi bàn tay nắm chặt mắt cá chân Tuyên Vân Chi buông ra.
Đôi chân thon dài chặn lại chân cô, mắt nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm này thật không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Có vẻ Tuyên gia đã dạy bảo em rất tốt.”
Cô nhìn chính mình thoát khỏi nguy hiểm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Liền thấy Tư Vân Tà một tay chi đầu, thanh âm lười biếng
“Thiên kim tiểu thư Tuyên gia cũng không phải chỉ là vỏ bọc bên ngoài, tôi khá là ngạc nhiên.”
- --------------------oOo----------------------