Editor:
TruyenHDBeta:
TruyenHDNàng không lên tiếng, im lặng ngồi xuống.
Tô Thịnh liếc mắt nhìn nàng một cái: " Lần này trở lại chuẩn bị vào công ty học tập đi, chuyện xuất ngũ ta sẽ an bài."
Phó Khuynh nghe giọng nói quyết đoán của hắn, không có nửa phần thương lượng, không nhịn được cười.
Mặc dù Tô Thanh đã có tính toán muốn xuất ngũ, nguyên nhân là do mấy năm nay vận động quá tải, hơn nữa thân thể này lại là nữ nhân, trên cơ thể lại có nhiều vết thương, không thể chịu nổi được nữa cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà, nàng lại cố tình không muốn nghe theo hắn.
Nhướn mày, trong giọng nói tựa hồ không chút để ý, "Rồi nói sau..."
Tiếp theo, ánh mắt quét về phía Giang Thời, lời nói lại rõ ràng là đối với Tô Thịnh nói, "Không giới thiệu một chút sao?"
Sắc mặt Tô Thịnh không thay đổi, nhìn không ra là vui hay giận, nhàn nhạt nói: "Đây là nhi tử của Vương a di, Giang Thời."
Nghe vậy, nàng lại không hề có chút để ý thu hồi ánh mắt, cũng không có chú ý tới đôi tay của nam chủ hơi hơi buộc chặt.
"Nhìn có vẻ nhỏ hơn ta một chút, bao nhiểu tuổi rồi?"
Nghe những lời này, mẫu thân Giang Thời nói mấy chữ: "Hai mươi..."
Động tác lấy chén rượu của Phó Khuynh hơi dừng lại, dùng ngữ khí lười biếng tùy ý nói, "So với ta nhỏ hơn hai tuổi, đúng không...... Giang Thời đệ đệ?"
Nàng nhìn thấy nam chủ vẫn luôn nửa rũ con ngươi hướng phương hướng của nàng nhìn lại, giọng không chút để ý: "Mấy năm nay vẫn luôn không ở Bắc Kinh, nghe nói biến hóa rất lớn, không biết đệ đệ có thể mang ta đi tham quan không?"
Giang Thời không có tiếp lời, cũng không biết chính mình là làm sao vậy, nghe người nam nhân này kêu hắn "Đệ đệ" "Đệ đệ" như vậy, cả người như là bị sét đánh, truyền đến một trận tê dại, đặc biệt là khi hắn nói âm cuối kia như mang theo lưu luyến câu nhân, cảm xúc bên trong như chứa một tia dụ hoặc.
Nhưng mà... Hắn là nam nhân a...
Mẫu thân thấy hắn sửng sốt, nhắc nhở hai tiếng, "Thời, Thời, ca ca ngươi nói chuyện với ngươi kìa......"
Giang Thời nhận thấy sự thúc giục của mẫu thân, gật đầu: "Vâng."
Trong lòng thầm nghĩ: Hắn là người sẽ bởi vì thiếu hướng dẫn viên du lịch mà tìm tới hắn sao?
Phó Khuynh lúc này mới vừa lòng mà cười cười.
Bỗng nhiên, không biết từ khi nào bên người đã có một tiểu bánh bao, tay nhỏ bắt lấy góc áo nàng, thanh âm mềm mại.
"Đại ca, ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Tiểu gia hoả này có đôi mắt to đen láy, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng.
Tâm của Phó Khuynh đã bị manh hoá.
Ở trên trán hắn nhẹ nhàng điểm một chút, "Để ta đoán xem, ngươi là Tiểu Ngũ đúng hay không?"
Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu, trên mặt thịt đô đô rất là đáng yêu, Phó Khuynh nhịn không được muốn ở trên khuôn mặt nhỏ của hắn nhéo một chút.
Giang Thời nhìn một màn này, cảm thấy mình bị điên rồi, thế nhưng cảm thấy bộ dạng của một người nam nhân chơi với tiểu hài nhi...... Thật là đáng yêu.
Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn đã quên mất mình đang ở nào, đang làm gì, liền cứ như vậy ngây ra như phỗng lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc này, lão gia tử khoan thai tới muộn, chỉ đơn giản nói nói mấy câu, liền dặn dò đại gia đình có thể cùng ăn.
Tiệc tối sau khi kết thúc, Phó Khuynh theo đuôi thân ảnh nam chủ tới hoa viên, lại không cẩn thận nghe được hắn cùng mẫu thân nói chuyện.
"Mẹ, ta hôm nay tới tìm người, là muốn hỏi người, người có phải vì ta nên mới kết hôn hay không, chỉ cần người gật đầu, ta hiện tại liền mang người rời đi."
Hắn nói trắng ra như vậy, làm mẫu thân hắn trong nháy mắt liền ngây người, nhưng trong nháy mắt hoảng hốt này, làm Giang Thời cho rằng bà là đang cam chịu.
"Ta không cần người làm như vậy, người ly hôn đi, ta lập tức thôi học."
Nghe được lời lẽ chính đáng của hắn, Phó Khuynh không tiếp tục nghe lén nữa.
Đi qua một con đường vòng nhỏ cùng một nhánh đường khác liền cứ như vậy tới trực tiếp trước mặt hai người.