Editor: huyennn
Beta: Aki Re
Ý thức được cái ý tưởng vừa mới xẹt qua trong đầu, thân thể Thẩm Mặc Bạch đột nhiên cứng đờ như là đóng đinh ở tại chỗ.
Trời ạ, Thẩm Mặc Bạch, ngươi làm cái gì vậy? Nếu như người khác biết ngươi thế nhưng lại nói lời cảm ơn với một người nữ sinh, nhất định sẽ bị cười nhạo, cảm ơn xử nữ???
Di chuyển tầm mắt, dư quang trên khóe mắt thoáng thấy ngón tay cô còn đang dừng ở trên vai hắn, truyền đến từng trận nhiệt độ, ẩn ẩn có cảm giác nóng rực. Không biết lý do gì, mặt lại có chút nóng lên, tiếng nói hơi khàn: "Cậu...... Tay cậu, có thể lấy ra không?"
Phó Khuynh lúc này mới nhìn thấy tay mình đang đặt ở trên vai hắn lâu đến mức chính mình cũng không phát hiện ra, cuống quít đem tay rút ra, cảm giác lạ lẫm ở đầu ngón tay, hơi nóng, cô không tự giác mà ở trên quần áo cọ cọ, sau đó hơi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng: "Nếu cậu đã tỉnh, tôi liền đi trước."
Dứt lời, không đợi hắn trả lời liền vội vàng rời đi.
Thẩm Mặc Bạch thất thần, khóe miệng khẽ cong, nhìn bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp của cô, đuôi ngựa hơi cong nhẹ phía sau, rõ ràng là rất đơn giản mà tinh tế, hắn lại cảm thấy so với tóc đuôi ngựa của những nữ sinh khác tươi mát thoát tục hơn nhiều.
...... Kỳ quái, khả năng hôm nay thật sự si ngốc đi.
Nhưng mà, nữ sinh này, cho hắn cảm giác thực đặc biệt, giống như là...... Giống như đã từng quen biết.
-
"Lão đại? Lão đại?" Chu Thâm nhìn thiếu niên đang phát ngốc, duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ, thẳng đến khi hồn hắn quay lại, "Cậy làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì? Kêu cậu mấy câu rồi."
Lông mi thiếu niên nhỏ dài như lông khẽ run, không được tự nhiên dời mắt, "Không nghĩ cái gì, tôi...... Đây là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ."
Nửa thân mình Chu thâm dựa bên cửa sổ, nhìn thịnh thế dung nhan của Thẩm Mặc Bạch, bộ dáng thiếu niên tỉnh ngủ mang theo điểm ngốc nghếch đáng yêu có một chỗ đỏ ửng ở tai cùng khí chất ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh có vẻ kém khá xa.
Hắn không khỏi nhìn nhiều mấy lần, trêu chọc nói: "Lão đại, cậu lớn lên cũng quá đẹp đi! Cậu nếu là nữ sinh tôi khẳng định sẽ phao* cậu!"
*phao: lôi lên giường ấy ấy:))
Thẩm Mặc Bạch lúc này mới hoàn hồn, mí mắt hơi giật giật, ngữ khí mang theo mười phần ghét bỏ: "Cậu lớn lên có hình dáng lung tung rối loạn, còn nghĩ muốn phao tôi? Đem lão tử thành cái gì? Oreo? Ai muốn vặn liền vặn? Ai muốn phao liền phao?"
Chu thâm ủy khuất: "...... Lão đại, tôi chỉ là soái đến mức không rõ ràng thôi?" Dừng một chút lại nói, "Đều là một thứ có cái mũi cùng hai con mắt, cậu như thế nào lại lớn lên xuất chúng như vậy? Thời điểm mẹ cậu sinh cậu ăn cái gì vậy? Về sau lão bà của tôi mang thai, tôi sẽ làm một ngày ba bữa cho cô ấy ăn!"
"Tương lai con trai tôi khẳng định có thể soái tới tận đường chân trời! Không đúng, là so với cậu còn soái hơn!"
"......"
Nam sinh lải nhải hồi lâu không có nghe được hồi đáp, không khỏi nhìn thoáng qua Thẩm Mặc Bạch, thấy hắn buông mí mắt, nhìn không rõ thần sắc nơi đáy mắt, quanh thân tản ra khí lạnh, lại như là thật sâu lâm vào trong hồi ức nào đó.
Chu thâm nháy mắt ý thức được cái gì, biết chính mình nói sai rồi: "Lão đại, tôi, tôi......"
Thiếu niên hoàn hồn, thu hồi thần sắc nơi đáy mắt, vẫy vẫy tay, nhàn nhạt mở miệng: "Được rồi, đi thôi."
Thấy hắn không có nổi giận, Chu Thâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận dò hỏi: "Lão đại, hôm nay còn đi tới nhà tôi không?"
Mày kiếm thiếu niên hơi nhọn, Chu Thâm lập tức hiểu ý, trái lương tâm nói: "Được rồi, tôi liền chờ cậu đến nhà tôi......"
Ô ô...... Truyện tranh của tôi, tạp chí của tôi, máy chơi game của tôi......
Bên kia, Phó Khuynh đi rồi, xem nhẹ một tia khác thường xẹt qua đáy lòng, cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn. Cô nện bước nhẹ nhàng, dựa theo ký ức đi vào chung cư của nguyên thân.
Trang hoàng đơn giản hào phóng mà không mất đi ấm áp, căn nhà này, chứa đựng toàn bộ tình yêu của cha mẹ Tống Khuynh dành cho cô, cũng là tài sản duy nhất bọn họ đời này vì cô lưu lại.
Sự tình phát sinh ở lần thi năm ấy, năm đó, cô được như ý nguyện mà thi đậu Trường Trung Học Số 1 thành phố C, cha mẹ vì cô, bán phòng ở quê quán, tiêu hết tiền tiết kiệm mua căn chung cư này, lại ở ngày hôm sau bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn rồi cùng qua đời.
Đột nhiên chịu phải đả kích không kịp phòng ngừa, làm tinh thần Tống Khuynh sa sút hồi lâu, tính cách đại biến, cô cảm thấy nếu chính mình không có ồn ào muốn tới thành phố C, cha mẹ cũng sẽ không xảy ra chuyện, đây hết thảy đều là bởi vì cô.
Mà cô quái gở cùng yếu đuối, khô khan cùng bảo thủ, làm cho không có người nguyện ý cùng cô làm bạn bè, trừ bỏ —— Từ Nghiên, là người yêu cầu Tống Khuynh tới giúp đỡ cô ta.