Editor: Diệp Thanh Thu
Beta: Aki Re
Tiểu sủng vật đã cao ngạo nói đến như vậy, hắn nên thức thời biết khó mà lui chứ nhỉ?
Thẩm Mặc Bạch ngước mắt liếc một cái, thấy trên khuôn mặt tươi cười của hắn ta quả nhiên hình như có xuất hiện vết nứt. Rồi hắn thu hồi ánh mắt lại, dừng ở trên người Phó Khuynh.
Giờ phút này, cô lấy bút ở trên tờ giấy trắng viết viết cái gì đó, biểu tình thập phần chuyên chú.
Làm tâm hắn sinh ra chút ghen tuông, hiên ngang nhìn thân mình nhưng vẫn không kiềm chế được quay đầu nhìn, tiếp theo, biểu tình trên mặt hắn cứng đờ.
Đập vào mắt là một cái tiêu đề viết bằng chữ đậm nét thô: Ăn ngon.
Tiếp theo hắn nhìn xuống, phía dưới tiêu đề phác họa đùi gà, nho, dâu tây, sữa chua......
Đừng hỏi hắn vì sao nhìn ra đó là sữa chua, bởi cô vẽ cái chai rồi rành mạch viết lên trên hai chữ "Sữa chua".
Tiểu sủng vật cũng quá đáng yêu đi?
Hắn giơ tay nhìn thời gian, thời điểm này cô xác thật cũng đã đói bụng.
Hôm nay hắn về sớm một chút, làm nhiều món ngon hơn, tranh thủ chuẩn bị cho sinh nhật, thành công tặng mình đi luôn...
Tính tính thời gian, sinh nhật vừa lúc là thứ sáu, cuối tuần sẽ có nhiều thời gian bên nhau.
Nghĩ như vậy, không chỉ có vành tai, mặt trắng nõn cũng đã đỏ bừng.
Thời điểm Phó Khuynh quay đầu vừa lúc thoáng nhìn thấy: "Cậu làm sao vậy? Bệnh sao?"
Thẩm Mặc Bạch hoảng loạn nháy mắt: "Tôi không..." lời còn chưa nói xong, một trận ấm áp ập đến trên trán.
Cô đây là đang quan tâm đến hắn sao?
Không quá vài giây, tay cô liền rời đi: "Không có việc gì a, nhiệt độ cơ thể bình thường. Sao mặt cậu lại đỏ như vậy chứ?"
Thẩm Mặc Bạch: "Có khả năng là hai ngày này thời tiết quá nóng nên bị cảm nắng một chút đi."
Phó Khuynh "Nga" một tiếng, không nói nữa.
Thẩm Mặc Bạch thấy cô tin tưởng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có điểm chột dạ, nhưng thật ra đã sớm đem chuyện này quên đi.
Chờ hắn lại trở lại chung cư thì nhìn thấy thiếu nữ bưng một chén chè đậu xanh xuất hiện ở trước mặt.
"Cậu đã trở lại? Tôi nấu rất nhiều, trong tủ lạnh vẫn còn, hâm nóng lại là có thể uống rồi."
Thẩm Mặc Bạch không nói gì, con ngươi lẳng lặng cứ thế nhìn cô.
Một loại tình cảm dưới đáy lòng chậm rãi nảy sinh, sắp sửa chui từ dưới đất lên.
Cô cứ như vậy, hắn làm sao có thể không thích chứ, hắn như thế nào có thể nhường cho người khác chứ?
Phó Khuynh nháy đôi mắt đen lúng túng liếc mắt, nhìn chằm chằm nam nhân trong chốc lát. Cô phát hiện, gần đây hắn hình như có chút kỳ quái, mỗi khi không có việc gì liền thích nhìn chằm chằm cô, mỗi lần cô đều bị nhìn đến mặt đỏ tim đập. Nhưng cũng có thế hắn chính là vẫn luôn phát ngốc như vậy, một câu cũng không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Lúc sau, Thẩm Dật đi vào quán cà phê Màu Lam lộ ra dấu vết khác lạ, cũng may cô thu thập chứng cứ trong thời gian tốt nhất. Vì phòng ngừa lại có tình huống phát sinh, cô bí mật nhờ đồng nghiệp quán cà phê giúp cô chú ý, chính là vì để phòng ngừa vạn nhất.
Mà kế hoạch của Thẩm Dật, không thể không nói rất hoàn mỹ.
Anh túc cùng ma tuý khi hút vào rất độc, lúc sau hậu quả chính là làm nam chủ hoàn toàn mất khống chế trở nên cuồng bạo. Ở trong đám người hỗn loạn làm ra việc gϊếŧ người.
Lúc sau, Thẩm Dật đã báo cảnh sát ngay từ đầu, cả nhà ở toà án lên án hắn có khuynh hướng bạo lực, từng hút ma túy.
Mà cảnh sát trải qua điều tra, trong cơ thể Thẩm Mặc Bạch tra ra ma túy, xác định hắn đã có hai năm sử dụng, tuy rằng mỗi lần lượng dùng không nhiều lắm, nhưng đối với án tử mà nói đây chính là chứng cứ trí mạng.
Phó Khuynh được hệ thống cho biết là nam chủ đã bị mẹ kế hạ độc hai năm, quả thực khó có thể tưởng tượng thế gian sẽ có người âm ngoan độc ác như vậy.
Bất quá hiện tại có cô, cô sẽ làm bọn họ biết, khi dễ người của cô sẽ nhận hậu quả gì.
Mà nam chủ trên người có độc tố, trải qua uống thuốc của hệ thống đưa đã sớm bài trừ sạch sẽ khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là còn có chút di chứng đó là —— thích ngủ.