Editor: Diệp Thanh Thu
Beta: Aki Re
Phó Khuynh dù bận vẫn ung dung đem ánh mắt đảo qua các cô.
"Ha? Chứng cứ đâu?"
"Làm người a, vẫn nên thông minh một tí, không cần tự làm tổn thương mình."
Thời điểm nghe được câu cuối cùng kia, nữ sinh cầm đầu ngưng mắt nhìn Phó Khuynh liếc mắt một cái, thần sắc có chút khó coi.
"Đi ——"
Mấy nữ sinh lửa giận cuồn cuộn, mặt xám mày tro cam chịu rời đi.
Đến tận bây giờ, trò khôi hài này mới xem như kết thúc, Phó Khuynh trong lòng vẫn là có chút nghẹn khuất.
"Tả Tả, giao diện sau có thể hay không cho ta thân thể tương xứng một chút?"
Hệ thống có điểm ủy khuất, bĩu môi: "Tương xứng? Ba phút biến một cái! Ta đi đâu kiếm cho ngươi người tương xứng?"
Phó Khuynh nhoẻn miệng cười: "Đó là bởi vì ta là độc nhất vô nhị a!"
Tả Tả: "......" Mỗi lần đều có thể tự luyến quên trời đất thành thạo như vậy sao?
Thanh đạm nhật tử luôn là thoáng qua. Nam chủ biết Phó Khuynh ở trong buồng vệ sinh bị khi dễ, lòng tràn đầy áy náy, không hề nháo lên giống trẻ con nữa.
Biết cô không hy vọng việc " ở chung " bị lộ, ban ngày ở trường học không thể nào cùng cô nói chuyện, buổi tối đến chung cư mới ngẫu nhiên dính cô một chút. Cũng càng thêm xác minh tâm ý của chính mình.
Chu Thâm nói, nếu giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của một người thường xuyên hiện lên ở đầu ngươi; nếu không kể là vô tình hay cố ý đυ.ng chạm phải cô ấy, tâm đều nhảy sẽ bang bang lên; nếu vui buồn đều muốn cùng cô ấy chia sẻ; nếu lúc nào cũng muốn chiếm hữu cô ấy, mỗi một lần nhíu mày, mỗi một lần cười vui......
Như vậy, chính là đã thích một người.
Hắn thích tiểu sủng vật, mà cô hoàn toàn không biết. Lúc cô nói ra câu kia, hắn biết, cô hình như không thích hắn.
Thì tính sao đâu? Hắn nhất định khiến cho cô thích hắn, yêu hắn. Bởi vì, trừ bỏ hắn, cô không còn lựa chọn khác.
Trong lúc này, tin tức Phó Khuynh đánh cược với chủ nhiệm lớp sẽ đứng vị trí thứ nhất lan truyền đi rất nhanh chóng.
Bởi vì có nam chủ vô duyên vô cớ ở bên cạnh nên cũng có không ít người tới muốn cùng cô làm quen. Có thổi phồng, có trào phúng, có cười nhạo, có khinh thường. Cô toàn bộ đều bỏ ngoài tai.
Lần đầu tiên hiểu rõ kiểm tra, thành tích còn chưa công bố, cô đã bị gọi vào văn phòng trước. Trong đó, có không ít những gương mặt lạ lẫm. Chủ nhiệm lớp giới thiệu mới biết được, hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm Giáo Dục đều ở đây.
Lần này nói chuyện, nói ngắn gọn chính là lần thi thi này cô biểu hiện phi thường tốt, thực lực bày ra một cách rõ ràng, bảo cô không cần quá áp lực, tiếp tục bảo trì năng lực.
Thành tích vừa công bố, mọi người đều mở rộng tầm mắt, bọn họ không dự đoán được chính là, Tống Khuynh thế nhưng được tận 28 điểm! Thành tích này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thời điểm Thẩm Mặc Bạch biết tin tức này, nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí còn có điểm kiêu ngạo.
Không hổ là người hắn coi trọng người.
Chỉ là, bên người cô nhiều người vây quanh như thế, nhìn thật chướng mắt.
Vóc dáng không cao bằng hắn, lớn lên không soái bằng hắn, dáng người tỉ lệ không bằng hắn, kiếm tiền cũng không nhiều không nhanh bằng hắn? Từ đâu ra muốn ve vãn tiểu sủng vật?
Chờ hắn đêm nay trở về, nhất định phải nhắc nhở tiểu sủng vật thật tốt: Nam nhân đều là đại móng heo!
Còn hắn? Ngượng ngùng...... Hắn lớn lên đẹp trai, tuấn mĩ như vậy!
Mà để hắn trở thành nam nhân duy nhất của cô, chỉ còn cách vượt qua cô......
Nghĩ như vậy, trên vành tai đang lén lút nghe hiện lên một mảnh đỏ bừng.
"Tống Khuynh bạn học, có thể hay không giúp tớ xem đề này một chút?"
Thẩm Mặc Bạch nghe thấy phương thức tiếp cận già cỗi thế này, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo.
Ngay cả đề cũng không biết làm, còn muốn theo đuổi tiểu sủng vật của hắn?
Lại nghe cô nói: "Nếu cậu không biết đáp án đề này, tôi có thể nói cho cậu. Nhưng tôi chỉ biết làm bài, sẽ không giảng đề."
Những lời này rơi vào trong tai người khác, như thế nào cũng nghe ra cao ngạo coi thường người khác, nhưng hắn sao lại cảm thấy dễ nghe êm tai đến vậy?