Linh Ưu và Thẩm Hinh Nhi cùng lúc nhìn ra phía cửa. Quả nhiên là Vương Cẩn Mặc, đằng sau anh ta lại còn có mười mấy người nữa đang vác theo súng ống đạn dược đi vào.
“Nhậm Thanh Hoan, đã lâu không gặp.” Vương Cẩn Mặc nhìn về phía Linh Ưu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ.”
“Ha, Nhậm tiểu thư đây vẫn rất bình tĩnh nhỉ?” Vương Cẩn Mặc cười lạnh nói.
“Tôi trên đời này tôi chỉ sợ người thôi, những dòng khác thì không.” Linh Ưu liếc nhìn anh ta một cái, rồi bắt đầu quan sát những người khác.
“Nhậm Thanh Hoan, vậy thì ít ra cô cũng phải sợ thứ này chứ nhỉ?” Vương Cẩn Mặc rút trong ngực ra một cây súng lục, chĩa nó về phía Linh Ưu.
“Ghê nha! anh làm tôi sợ đó!” Linh Ưu bước lùi lại một bước, khoan trương vỗ vỗ ngực.
[...] Thật không nhìn ra cô đang hoảng sợ ở chỗ nào!
“Cô…” Ngay khi mà Vương Cẩn Mặc tức giận đến mức muốn nổ súng thì đã nhìn thấy Linh Ưu nhanh nhẹn trốn lui đằng sau lưng của Thẩm Hinh Nhi.
Vương Cẩn Mặc “...”
Thẩm Hinh Nhi “...”
[...] Cái loại thao tác lẳиɠ ɭơ này!
“Hinh Nhi, em mau tránh ra!” Vương Cẩn Mặc nhíu mày nói với Thẩm Hinh Nhi.
“Đi lùi lại theo cách tôi chỉ.” Ngay lúc Thẩm Hinh Nhi còn đang hoang mang thì Linh Ưu đột nhiên nói.
Mà Thẩm Hinh Nhi vừa nghe thấy cô nói như vậy thì cũng nhanh chóng đi theo, gần như là một loại phản xạ vậy.
“Hinh Nhi, em tránh ra!” Vương Cẩn Mặc tức giận la lên.
Mà ngay lúc này thì Linh Ưu cũng kéo Thẩm Hinh Nhi nhét vào trong một nơi được cô cho là an toàn, sau đó liền lăn về phía bên kia của container.
Mấy tên đàn ông kia vừa thấy có hiện tượng lạ thì cũng nhanh chóng xách súng lao tới.
Ngay lúc mà mấy tên kia còn cách thùng container chừng một bước chân thì một bóng dáng nhỏ nhắn đã lao ra, ngay khi mà bọn họ còn chưa định thần lại thì một tên trong số đó đã phát hiện ra điều bất thường.
Cô… Vậy mà lại có thể… Tháo rời súng của hắn ta ra mà chưa tới một giây!!!
Mà một hai tên tiếp theo cũng vậy, ngay khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì súng ống trên tay đã bị tháo ra thành từng bộ phận rồi.
Tốc độ của cô cũng là quá nhanh, đó không phải là tốc độ mà một người bình thường có được.
Huống hồ là loại kỹ năng tháo súng đó, nếu như không phải là người thân thuộc với các loại súng ống tới mức này thì ngoài việc ăn ngủ ỉa tắm rửa cùng sống chết bên nhau ra thì làm gì có thể như cô được.
Mà ngay lúc Linh Ưu đoán được là bọn họ đã bắt đầu phản ứng lại được thì cô liền nhảy ra một góc đằng sau, sau đó lấy ra một khẩu súng trường ra.
Cả đám đàn ông “...” Mẹ! M249*!
*M249: Là loại súng trường được mệnh danh nguy hiểm của thế giới, được sản xuất bởi Bỉ. Với tốc độ bắn có thể duy trì lên tới 200 viên trong vòng một phút. Sử dụng loại đạn 5.56mm. Nếu ai chơi Pubg thì có lẽ là sẽ không lạ gì khẩu súng trường này. Và băng đạn mà mình biết được là 100 viên một băng. Mọi người chỉ cần biết là với tốc độ đó và băng đạn đó thì chỉ cần bóp cò giữ súng lia một cái là chết một loạt người rồi.
Bọn chúng nhìn Linh Ưu, cả đám đều chắc mẩm là cô có lẽ sẽ không dám nổ súng đâu, nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên thì những âm thanh nổ súng chói tai vang lên.
Từng tên một trong số bọn chúng đều bị bắn gục xuống đất, mà điều quan trọng là nơi mà bọn họ bị thương là chân và tay, cả hai nơi bị bắn vào đều chỉ là chắc chắn rằng không ai trong số bọn chúng có thể tiếp tục gây trở ngại cho cô.
Mà Vương Cẩn Mặc lúc này đã hoàn toàn chết đứng tại chỗ.
Nhậm Thanh Hoan, làm sao có thể có loại thân thủ như vậy được cơ chứ!
Mà sau khi diệt xong một đám kia thì Linh Ưu liền vứt súng, nhảy về phía Vương Cẩn Mặc, sau đó liền trực tiếp ấn anh ta xuống mà đánh.
Cho mi dám bắt cóc bà đây này!
Cho mi dám làm càn này!
Mi cầm khẩu lục mà ngon à!
Ông đây còn có súng trường đây này!
Lúc ông đây cầm súng đi dọa người thì mi còn không biết đang ỉa đùn trong tả ở đâu đâu!
Cô mạnh mẽ trói Vương Cẩn Mặc lại rồi mới nhanh chóng đi tới chỗ container để mà lôi Thẩm Hinh Nhi ra.
Mà Thẩm Hinh Nhi lúc này lại có chút hoảng sợ nhìn Linh Ưu.
“...” Vừa rồi cô có hơi khủng bố sao?
[Không phải hơi mà là rất! Ký chủ! Cô là thứ gì vậy?]
Anh mới là thứ gì ấy!
“Khụ, chúng ta nhanh chóng đi tìm Bảo Bối thôi.”
Quả nhiên vừa nhắc tới Bảo Bối thì Thẩm Hinh Nhi liền vứt hết chuyện khác ra sau gáy, nhanh chóng đi theo Linh Ưu.
Linh Ưu vừa đi được hai bước chân thì đột nhiên quay lại, túm lấy đầu của Vương Cẩn Mặc đang bị trói như cái bánh chưng lên.
“Bảo Bối đâu rồi?”
“Cô nói cái gì?” vương Cẩn Mặc mắt long sòng sọc nhìn cô.
“Thẩm Bảo Bối!” Linh ưu gằn từng chữ.
Vương Cẩn Mặc vôn định mắng cô, nhưng mà lại bị cô cắt ngang.
“Anh nên tự hiểu tình trạng hiện tại của bản thân, cho dù tôi có gϊếŧ anh thì tôi hoàn toàn có đủ khả năng để mà ngụy tạo rằng tôi là tự vệ chính đáng.”
“Thằng bé ở nhà kho phía sau.” Vương Cẩn Mặc nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay lúc mà Vương Cẩn Mặc cho rằng Linh Ưu sẽ đi ngay thì đột nhiên cô quay lại, trên tay còn cầm theo một cái nùi giẻ không biết nhặt ở chỗ nào.
Sau đó thì cô mạnh bạo bóp miệng của Vương cẩn Mặc ra mà nhét giẻ vào trong.
Nhân sinh muốn làm gì với ai thì nên tự cảm nhận trước đi!
Vương Cẩn Mặc “...”