Linh Ưu nhìn theo bóng dáng của nó cho tới khi nó biến mất hẳn ở bên ngoài. Cô sờ sờ mấy hạt châu trên tay rồi thở dài một tiếng, nhanh chóng xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.
Vẫn còn hai người mang tội mà cô cần tìm nữa. Một là kiêu ngạo, thứ hai là đố kỵ.
Thế nhưng dù đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không cách nào tìm ra được, thật muốn biết rốt cuộc hai người mang tội đó là ai mà có thể ẩn núp kỹ như vậy.
Trong nửa tháng đó cô gần như là đã đào ba tất đất của kinh thành lên để tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.
“Làm sao vậy?” Lê Thanh vừa được người khác đẩy vào phòng thì đã thấy cô nhăn nhó gặm bánh bao. Cái cách mà cô nhìn đĩa bánh bao không khác nào nó có thù gϊếŧ cha với cô cả.
“Không sao.” Linh Ưu nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, khó chịu nói.
Ngày mai đã là ngày Thất Tịch rồi mà tới giờ cô vẫn chưa tìm được hai người kia. Ngay cả Gluttony cũng chịu thua. Bây giờ cô và nó đều đang dùng chiến thuật ôm cây đợi thỏ, đợi tới ngày mai thì đi tìm rồi bắt luôn một thể.
Lê Thanh vừa mới mở miệng ra định nói gì đó thì bên ngoài đã có người hối hả chạy tới. Linh Ưu vừa nhìn thấy hắn ta thì liền biết hắn ta là ai. Hắn ta là quản gia của nhà họ Triệu, tức của nhà mẹ nguyên chủ.
“Vương gia! Vương phi! Xin hãy cứu lão gia! Lão gia không phải người như vậy! Xin hãy cứu lão gia!” Lão Châu vừa mới vào phòng thì đã vội vàng quỳ xuống rồi dập đầu liên tục. Miệng thì liên tục cầu xin loạn xạ hết lên.
Lê Thanh vừa thấy có người lạ thì liền bày ra bộ mặt như ông đây không nhìn thấy gì hết, quay mặt sang nhìn cô.
Linh Ưu thì còn đang load* xem lão Châu đang nói gì nên cũng không chú ý tới hắn. Nghĩ một chút thì cô rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện gì. Chính là sự kiện Triệu thượng thư bộ lại cha cô bị đổ oan có ý muốn tạo phản. Vụ việc tìm thấy long bào trong thư phòng.
*Load là tải á mọi người. Kiểu như Load não ấy, não load không kịp mà giới trẻ hay dùng á. Sau này mình sẽ dùng nhiều nên mình dùng từ load chứ không Việt hóa.
Bấy lâu nay bị mấy quả chuyện huyền huyễn ia làm cho quên luôn á!
Hoàn toàn quên luôn á!
Linh Ưu day day mi tâm, cực kỳ nhức đầu nhìn lão Châu vẫn còn đang dập đầu như giã gạo trước mặt mà nói: “Ta biết rồi, ngươi đứng lên trước đi.”
Đừng có dập nữa! Sắp dập tới bể sàn nhà luôn rồi!
“Hức hức…” Lão Châu nghe thấy cô nói như vậy thì liền ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại quay sang Lê Thanh.
“Tình hình thế nào rồi?” Lê Thanh nghiêng đầu về phía lão Châu hỏi.
“Lão gia, phu nhân và thiếu gia đều đã bị bắt đi rồi. Giờ Ngọ ba ngày sau sẽ xử trảm.”
“Vương gia! Bên ngoài có người từ…” Bên ngoài có người vội vã đi vào thông báo, còn chưa nói xong thì một giọng nói eo éo của thái giám đã vang lên: “An Lạc Vương gia và Vương Phi tiếp chỉ!!!”
Bên ngoài, thái giám tuyên chỉ đã đến nơi. Đang dùng vẻ mặt có chút vênh váo nhìn cô và Lê Thanh.
Lê Thanh vừa quay đầu lại thì tên thái giám kia lại còn vênh mặt cao hơn: “...” Ghê nhỉ? Bọn này chưa rớt đài mà đã lên mặt vênh váo rồi à?!? Ông đây ghim!
“Mời Vương gia và Vương phi quỳ xuống tiếp chỉ!”
“Ta và phu quân đã sớm được Phụ Hoàng đặc cách không cần quỳ. Huống hồ, ngươi bảo phu quân của ta quỳ là đang mỉa mai hắn sao? Ngươi đây là đang phỉ báng hoàng tộc, coi khinh lệnh Vua sao?” Linh Ưu nhướng mày nhìn hắn ta, nhanh chóng ụp lên đầu hắn ta một cái nồi to bự.
“Lão… Lão nô không dám!” Lão thái giám vừa mới nghe Linh Ưu nói như vậy thì liền co rúm người lại sợ hãi. Dù cho hai người có rớt đài đi nữa thì vẫn là hoàng tộc. Huống hồ những tội mà hắn ta bị chụp cho không phải là mấy loại nồi đất nồi đá dễ né tội, mà là nồi vàng nồi bạc ụp một cái là chết tươi.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Triệu bộ thượng thư tức thân sinh của An Lạc Vương phi Triệu Nghiên Đổ có ý tạo phản, giấu diếm long bào. Nay tru di tam tộc, bêu đầu thị chúng. Xét thấy An Lạc Vương phi đức tính vẹn toàn, An Lạc Vương sinh hoạt khó khăn. Miễn chết cho An Lạc Vương phi, tuy nhiên tịch thu đất phong của An Lạc Vương gia, từ nay Vương Gia và Vương phi chỉ có thể hoạt động trong Kinh thành. Khâm thử.” Thái giám đọc xong thì cũng nhanh chóng giao lại thánh chỉ cho Linh Ưu rồi rời đi.
Lão Châu ở bên cạnh vừa mới bình tĩnh được một chút, sau khi nghe xong thánh chỉ thì ánh sáng trong mắt cũng như vụt tắt. Một nỗi tuyệt vọng mạnh mẽ kéo đến.
“Người đâu. Mang Châu quản gia đi chăm sóc thật tốt cho ta.” Lih Ưu vừa thấy lão Châu sắp gục ngã thì vội vàng gọi người tới mang lão đi.
Lão mà gục ngã ở đây thì lại tội cho cô.